Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 104: Từ Thiện

Chương 104: Từ ThiệnChương 104: Từ Thiện
Tô Niệm Tinh thở dài một hơi, gật đầu: "Chỉ cần khoản quyên góp của cô thật sự có thể giúp được người thì chắc hẳn có thể tích lũy công đức."
Câu trước thật sự cũng không phải cô bắn tên không đích, sau khi công ty của cha cô ra mắt đại chúng cũng thường xuyên làm việc thiện, nhưng có một lần cô chợt nảy ra suy nghĩ muốn đi điều tra, lúc ấy mới phát hiện ra toàn bộ khoản tiền từ thiện kia đều bị các lãnh đạo chia chác hết cả rồi.
Sau này cha cô mới kêu cô đích thân tự làm, tìm đến người cần giúp đỡ để làm việc thiện, cho nên Tô Niệm Tinh có lý do để nghi ngờ bàn tay vàng của mình và Tưởng Mộng Vân làm việc thiện có liên quan đến nhau.
Trước đây Tưởng Mộng Vân chính là một bà nội trợ, thật sự chưa từng làm việc từ thiện bao giờ, nghe được lời này của cô cũng cảm thấy có lý, vì thế mới hỏi: "Cô cảm thấy quyên góp cho quỹ từ thiện nào thì tốt hơn?”
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi rồi đáp: "Tôi cảm thấy cô có thể đến nội địa mua một ít đồ dùng sinh hoạt rồi quyên góp cho trẻ em nghèo."
Ở nội địa, các loại phương diện đều thiếu tiền hết, đặc biệt là sân thể dục của trường học đến ngay cả giá bóng rổ còn không có.
Tưởng Mộng Vân lại tin chắc lời nói của cô mà không nghi ngờ gì: "Được, tôi nhớ rồi."
Nhưng cô ta vẫn muốn xem bói, lần này không phải xem cho đứa bé mà là xem cho bản thân cô ta: "Tôi muốn biết tiếp theo đây liệu tôi có gặp phải nguy hiểm không?"
Tô Niệm Tinh xem chỉ tay cho cô ta, lần này là hình ảnh ấm áp khi đứa trẻ vừa mới chào đời, cô vừa cười vừa lắc đầu: "Đứa bé sẽ ra đời rất khỏe mạnh bình an, cô yên tâm đi."
Cô chỉ xem ra được lưu niên chứ không tính ra được tiểu phê và đại phê, tuy rằng Tưởng Mộng Vân có hơi thất vọng nhưng cũng không thể cưỡng cầu.
Sau khi tiễn cô ta đi rồi, Tô Niệm Tinh lại chào đón một vị khách mới.
Người tới xem bói này tên là Võ Xương Sùng, là một người đàn ông.
Anh ta không tới đây nhờ vào đọc tạp chí mà là biết được chuyện cô xem bói rất chuẩn từ miệng người bạn Châu Hồng Ba của mình, vì thế mới qua đây trưng cầu ý kiến của cô.
"Tôi vẫn luôn kinh doanh xưởng sản xuất nhựa, mấy năm trước việc làm ăn rất phát đạt nhưng mấy năm nay kinh doanh lại không tốt cho lắm, tài sản hao hụt.
Tôi có một đối tác muốn kéo tôi vào đầu tư xưởng điện tử chung, đại sư, cô cảm thấy vụ làm ăn này có thể kiếm được không?"
Vẻ mặt của anh ta trông lo âu không diễn tả nổi, có khả năng là vì gấp quá vượng hỏa nên miệng mọc thêm vài cái mụn, trông rất dọa người.
Đây là hỏi tài lộ, muốn nhờ cô chỉ điểm bến mê.
Bà A Hương nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ lo lắng, thường thì tài lộ chỉ có loại đại sư như Trương Câu Lâm mới có thể bói ra được, trước đây Tiểu Tinh chưa từng bói qua, liệu cô có thể làm được không?
Lần này, Tô Niệm Tinh hoàn toàn không cân xem tướng tay cho anh ta cũng có thể giải đáp được nghi vấn: "Xưởng điện tử tương lai quả thật có thể kiếm được bộn tiền, anh có thể đầu tư trước thời hạn, nhưng nếu anh đến nội địa đầu tư xây dựng nhất định có thể kiếm được, còn ở Hương Giang chắc chắn sẽ lỗ to." Kiếp trước cô là một đứa học dốt nhưng cũng biết tương lai Hương Giang chính là trung tâm tài chính thế giới, ngành sản xuất chuyển hướng về nội địa cho nên mở xưởng gì đó ở Hương Giang đều lỗ hết.
Võ Xương Sùng đứng ngồi không yên, giọng nói vang dội: "Tại sao?"
"Nội địa đang mở rộng cải cách, ngành sản xuất ở Hương Giang đang chảy về phía nội địa với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai. Giá thuê nhân công Hương Giang đã đạt đến đỉnh cao rồi, hiện giờ tiền lương bình quân của người Hương Giang là tám nghìn đến một vạn năm đô la Hồng Kông, còn nội địa thì chưa đến hai trăm.
Anh lấy cái gì để cạnh tranh với người ta đây?" Tô Niệm Tinh nhún vai.
Võ Xương Sùng im lặng rất lâu, có hơi không hạ được quyết tâm.
Nhân công nội địa rẻ thật nhưng bên đó trị an không ổn, nếu gặp phải bọn đầu trộm đuôi cướp thì chút vốn liếng này của anh ta sợ rằng sẽ không đủ để lăn lộn mất.
Trong lúc anh ta đang đắn đo thì Hà Linh Vân đi qua đây, thấy Tô Niệm Tinh đang có khách nên cô ta ngồi ở phía đối diện với bà A Hương, đợi vị khách rời đi.
Tô Niệm Tinh thấy trên trán cô ta túa mồ hôi, đoán ra được tiếp theo đây cô ta còn có chuyên, không muốn làm lỡ thời gian của đối phương nên vội hỏi: "Cô có chuyện tìm tôi sao?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận