Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 138: Sau Đó Xử Lý Thế Nào

Chương 138: Sau Đó Xử Lý Thế NàoChương 138: Sau Đó Xử Lý Thế Nào
Nhưng điều này cũng không có nghĩa là khi gặp phải hành vi quấy rối tình dục, người Hương Giang đều sẽ dũng cảm đứng ra phản kháng, rất nhiều người sẽ vì sợ hãi mà giữ im lặng.
Khi ấy chị Trân bận đuổi theo em họ nên nhất thời cũng quên cả việc báo cảnh sát.
Tô Niệm Tinh truy hỏi: "Sau đó thì sao?”
"Sau đó Tiểu Nhân và viên cảnh sát mặc quân trang cùng nhau tới ký túc xá của Trương Hồng Thắng, Tiểu Nhân có chìa khóa ký túc xá của anh ta, giống y như những gì cô đã nói trước đó, con bé tìm được video trong máy tính của anh ta, sau đó thì lãnh đạo trường học cũng tới."
Tô Niệm Tinh căng thẳng trong lòng: "Rồi sao nữa? Sau đó xử lý thế nào? Cảnh sát có bắt anh ta đi không?"
Chị Trần nhún vai: "Lúc ấy a sir đã bắt người đi ngay và luôn, lãnh đạo trường học cũng không hề bao che cho Trương Hồng Thắng."
Cô ta hơi dừng lại một chút rồi lại nói tiếp: "Phụ huynh học sinh biết được chuyện này cũng quyết định khởi kiện anh ta, không bao lâu nữa là sẽ mở phiên tòa thẩm tra xử lý.
Trương Hồng Thắng đã bị trường học đuổi việc rồi, sau này anh ta còn muốn làm giáo viên nữa, trừ phi là có thể chứng minh được bản thân trong sạch, lý lịch không có vết nhơ thì mới được."
Chị Trân hận đến nghiến răng nghiến lợi, mới đầu cô ta chỉ cho rằng Trương Hồng Thắng che giấu sự thật mình đã có con mà thôi, nhưng không ngờ đối phương lại tởm như thế. Tô Niệm Tinh không hiểu luật pháp Hương Giang cho lắm nhưng cũng cảm thấy khá có hứng thú với chuyện vụ án này sẽ được phán quyết thế nào, vì thế mới hỏi cô ta khi nào thì phiên tòa mở: "Tôi muốn đi xem với."
Chị Trần gật đầu: "Đương nhiên là được rồi, cô chính là nhân chứng quan trọng đó, đến khi ấy cô phải lên tòa làm chứng."
Tô Niệm Tinh sững sờ: 'Hả? Tại sao tôi lại thành nhân chứng quan trọng được? Có video với cả khẩu cung của cô bé là có thể chắc như đỉnh đóng cột rồi còn gì?"
Chị Trần lại gãi đầu với vẻ xấu hổ: "Không phải, trước đó tôi ở trên xe nói anh ta quấy rối tình dục mà không có bằng chứng, nhưng trước đấy cô đã xem bói cho anh ta, chứng minh anh ta có loại sở thích này cho nên tôi nghi ngờ anh ta quấy rối tình dục là có bằng chứng."
Tô Niệm Tinh đã hiểu rồi: "Nếu không có bằng chứng thì sẽ thế nào?”
Chị Trần tức giận giậm chân: "Sẽ phán tôi phải xin lỗi anh ta nhưng tôi không muốn xin lỗi anh ta."
Cô ta hận đến nghiến răng nghiến lợi, thà rằng cô ta đấm chết đối phương còn hơn là phải xin lỗi loại người cặn bã đó.
Nhưng chị Trần lại bổ sung: "Tôi đoán chắc hẳn anh ta cũng không có lòng dạ đâu mà tố cáo tôi, bây giờ anh ta đang bận ứng phó với vụ khởi kiện lắm. Hai bên phụ huynh đã đứng ra tố cáo anh ta rồi, nếu anh ta không lấy ra được lý do gì hợp lý thì sẽ phải ngồi tù."
Nhưng thường thì trong loại vụ án có bằng chứng xác thực như vậy, khả năng Trương Hồng Thắng thua kiện là rất cao.
Một tháng sau, vụ án này sẽ mở phiên tòa, thường thì loại vụ án này sẽ không nhanh đến vậy, thông thường đều mất khoảng hai tháng mới có thể mở phiên tòa, nhưng chính vì có đây đủ bằng chứng mà vụ án này lại có ảnh hưởng rất xấu nên chỉ cần một tháng là có thể mở phiên tòa thẩm tra xử lý.
Tô Niệm Tinh cũng đi dự thính.
Tiểu Nhân thân là một trong hai nhân chứng quan trọng lên tòa làm chứng.
Lúc mở phiên tòa, phụ huynh và hai bé gái đều tới, độ tuổi của bé gái còn nhỏ, hoàn toàn không hiểu gì cả. Ánh mắt của bốn vị phụ huynh giống như con dao khoét thịt Trương Hồng Thắng, chỉ hận không thể chặt đối phương thành tám khúc.
Trương Hồng Thắng không có cách nào chối cãi về nội dung của clip, trên clip không chỉ có giọng của anh ta mà còn có cả hình ảnh, thậm chí, viên cảnh sát mặc quân trang còn tìm ra được cả video gốc tại chỗ ở của anh ta.
Trương Hồng Thắng không còn đường nào chống chế nữa nên kể khổ ở phiên tòa, nói mình làm giáo viên mười mấy năm đã tạo phúc cho toàn bộ ngành giáo dục, không có công lao thì cũng có khổ lao...
Thẩm phán phang ngay lại một câu: "Không phải đã trả tiền lương cho anh rồi sao? Đừng nói bản thân mình vĩ đại đến mức đó."
Tô Niệm Tinh suýt chút nữa thì phì cười, tuy rằng thẩm phán đội bộ tóc giả màu vàng Trung chẳng ra Trung mà Tây chẳng ra Tây, nhưng phán án vẫn rất công bằng.
Cuối cùng, Trương Hồng Thắng bị phán ngồi tù ba năm.
Trước khi mở phiên tòa, phụ huynh nhìn thấy mà hận đến nghiến răng nghiến lợi, nhưng nghe thấy kết quả phán quyết rồi mới cảm thấy hả hê trong lòng.
Chị Trân cười không khép được miệng còn Tiểu Nhân thì lại trông vô cùng tiều tụy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận