Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 479: Cô Mua Để Ở Hay Là Mua Để Đầu Tư

Chương 479: Cô Mua Để Ở Hay Là Mua Để Đầu TưChương 479: Cô Mua Để Ở Hay Là Mua Để Đầu Tư
Không thể không nói, kiến nghị của anh ta khá đúng trọng tâm.
"Cô mua để ở hay là mua để đầu tư?" Bà chủ nhà thấy cô nhíu chặt mày lại mới tò mò hỏi.
Tô Niệm Tinh không vội lấy được giấy phép ở Hương Giang mà cô muốn có một ngôi nhà riêng cho mình sớm một chút, tốt nhất là đi bước nào chắc cú luôn bước đấy: "Đương nhiên là mua để ở rồi, căn nhà này cách quán ăn gần, đi đi đi về cũng tiện hơn."
Tòa nhà mà cô đã xem trước đó cách quán ăn có hơi xa, còn căn nhà này thì lại khác, đi qua đây cũng chỉ mất khoảng năm phút nên rất thuận tiện.
"Vậy cô vẫn đừng nên mua nhà ở bên này thì hơn. Tôi có tham gia rất nhiều nhóm mua bán nhà, mọi người đã hẹn sẽ cùng nhau đi mua nhà, như vậy thì có thể lấy được cái giá ưu đãi hơn.
Căn nhà này rẻ như thế nên chắc chắn bọn họ sẽ mua. Bọn họ mua rồi đều sẽ biến thành nhà lồng hết, hộ cư trú trong này chắc chắn sẽ rất đông, đủ thập cẩm các thể loại người.
Cô lớn lên đẹp như vậy, lại còn rất có danh tiếng nữa, đi vào đó ở chắc chắn không an toàn đâu." Bà chủ nhà nói ra một câu không hề phù hợp với thân phận của mình.
Tô Niệm Tỉnh rất cảm động, nụ cười cũng vô thức trở nên cứng ngắc: "Tôi cân nhắc thêm đã vậy...
Cuối cùng Tô Niệm Tinh vẫn quyết định sẽ đợi thêm.
Cô chỉ tốn hơn nửa năm đã có thể mua được một căn nhà bốn trăm thước rồi, trước đây tích lũy danh tiếng mà không có nhân khí gì cả. Nhưng bây giờ thì đã khác, cô đã nổi tiếng khắp toàn bộ Hương Giang, giờ đây nhà sang nghìn thước còn xa không?
Sau khi cổ vũ tinh thần cho mình, cô lại bắt đầu làm việc chăm chỉ.
Hôm nay, cô tới đài truyền hình để thu âm.
Sau khi ra ngoài, đang định bắt xe taxi về nhưng tay vừa mới chạm vào tay nắm cửa thì đã bị một người dùng sức lớn đẩy về.
Vẻ mặt của cô rất bất mãn, thuận tay cánh tay của người đó để nhìn lên, ai ngờ đó lại chính là anh cả của đạo diễn.
"Tamsen? Anh làm gì vậy?" Tô Niệm Tinh nhìn gương mặt tiều tụy của đối phương.
Nếu không phải tóc của anh ta quá mức "sáng tạo' thì cô thật sự còn cho rằng đây là dân lang thang.
"Có phải anh bị bệnh rồi không? Sao anh không ở nhà nghỉ ngơi?"
Sắc mặt của Tamsen thật sự rất dọa người, mặt anh ta trắng bệch như tờ giấy, trông cứ như quỷ vậy.
Tamsen lại không hề nói gì cả mà chỉ móc một xập tiền giấy từ trong túi áo ra và nhét vào trong tay Tô Niệm Tinh, anh ta nói cực kỳ nhanh: "Tôi cầu xin cô, cầu xin cô hãy bói thêm một quẻ nữa giúp tôi."
Tô Niệm Tinh sững sờ mất một lúc lâu, một cơn gió cuốn tới thổi xấp tiên mặt rơi xuống đất.
Tamsen nhanh chóng cúi tiền nhặt tiền lên rồi lại nhét vào tay cô.
Tài xế bên cạnh gân cổ lên hét: "Này cô, rốt cuộc cô có lên xe hay không đây? Tôi còn phải làm ăn nữa đấy nhé?"
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho anh ta đợi một thêm một lúc: "Tôi sẽ trả phí đợi xe cho anh, anh cứ bật đồng hồ đi."
Lúc này, tài xế mới ngồi về ghế với vẻ chẳng tình nguyện chút nào.
Tô Niệm Tinh nhìn về phía Tamsen: "Anh muốn bói cái gì?"
Tamsen nhìn quanh bốn phía: "Chúng ta tìm chỗ khác được không, đây không phải chỗ nói chuyện."
Tô Niệm Tinh cho rằng anh ta để ý sự riêng tư nhưng lại trông thấy anh ta vẫn luôn nhìn chằm chằm vào chỗ cách đó không xa.
Bên đấy có hai người đang cầm tờ báo, tuy rằng bộ dáng rất nhàn nhã nhưng thi thoảng ánh mắt lại liếc qua phía bên này, hình như là đang canh chừng Tamsen.
Tô Niệm Tinh hiểu rồi, cô ra hiệu cho Tamsen cùng mình lên taxi.
Tamsen gật đầu rồi leo lên xe từ một bên cửa khác.
Chiếc taxi lái thẳng đến cửa quán ăn của Tô Niệm Tinh, trả tiền xe xong, Tô Niệm Tinh cũng không dẫn anh ta vào quán ăn mà lại đi vào con ngõ nhỏ bên cạnh, nhìn thấy hai người kia vẫn bám theo phía sau, cô trực tiếp lao vào quán ăn gân cổ lên hét: "Chú Minh, chú An canh ở đầu ngõ giúp cháu với."
Chú Minh và chú An đang ngôi uống trà trong quán ăn, nghe thấy giọng của cô bèn lập tức phi ra khỏi quán.
Tô Niệm Tinh chỉ vào người bám theo phía sau.
Hai người kia lập tức hiểu ngay, vì thế bọn họ đứng canh chừng ở đầu ngõ, hai người theo dõi kia nhìn về phía bọn họ với vẻ mất tự nhiên, muốn đi lên mà lại không dám.
Tamsen đi theo phía sau Tô Niệm Tinh, đi được vài bước lại quay đầu liếc mắt nhìn một cái, sau đó bật cười thành tiếng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận