Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 407: Cô Không Sao Chứ

Chương 407: Cô Không Sao ChứChương 407: Cô Không Sao Chứ
Nói rồi, cô chống lên mặt bàn đứng dậy, nhưng động tác này khiến giám sát Lương sợ hết hồn hết vía, anh vội vàng đỡ cô lên: "Cô không sao chứ?"
"Tôi không saol Tửu lượng của tôi thế nào mà anh ta còn muốn đấu với tôi chứ?" Đầu óc của Tô Niệm Tinh có hơi choáng váng, hai mắt mơ hồ, trong lòng còn hơi kích động: "Tôi biết anh ta có suy tính gì đấy nhé, anh ta ghen ty với anh, anh đừng tưởng tôi chưa từng đi làm nhưng thật ra chuyện gì tôi cũng hiểu hết đấy."
Giám sát Lương buồn cười nhìn cô: “Anh ta ghen ty với tôi thì cô sốt ruột cái gì chứ?"
"Đương nhiên là tôi phải sốt ruột rồi, anh là bạn của tôi cơ mà." Tô Niệm Tỉnh chu môi: "Anh ta nói chuyện thèm đòn, lần trước các hàng xóm tới báo cảnh sát, có nhiều người cầu anh ta như thế, Khẩu Thủy Toàn còn suýt chút nữa thì quỳ xuống trước mặt anh ta, nhưng anh ta vẫn lừa chúng tôi, bắt nạt chúng tôi không hiểu đội cảnh sát Hương Giang điều động nhân viên thế nào, thật quá đáng ghét."
Giám sát Lương đỡ cô đi ra ngoài, thẳng cho đến khi tới bãi đỗ xe dưới hầm.
Chỗ này tối thui, đại khái là cô cảm thấy hơi bức bối, không thoải mái: "Hôi thết"
Giám sát Lương đoán là cô có khả năng không ngửi quen mùi xăng dầu, anh lái xe ra khỏi bãi đỗ rồi mở cửa sổ xe ra, Tô Niệm Tinh thoải mái đến mức híp hai mắt lại, dựa vào cửa sổ ngủ như chết.
Giám sát Lương lái được một đoạn lại dừng xe trước cửa một hiệu thuốc, sau đó vào trong mua một chai thuốc rồi nhanh chóng đi ra ngoài.
Tô Niệm Tinh đang ngủ đến mơ màng thì có một viên thuốc bị nhét vào trong miệng, cô hơi mở mắt ra, bối rối nhìn anh rồi nhè viên thuốc trong miệng ra: "Cái gì thế?"
"Vitamin B, giải rượu." Giám sát Lương lại nhét một viên vào rồi vặn nắp chai nước suối cho cô uống.
Sau khi uống một viên thuốc, đầu óc Tô Niệm Tinh cũng đã tỉnh táo hơn được một chút, cô liếc mắt nhìn xung quanh: "Đây là chỗ nào vậy? Đến nhà rồi sao?"
"Chưa." Giám sát Lương ngồi lại vào ghế lái: "Nhà cô ở tâng mấy?"
"Tầng bốn, phòng 403A." Tô Niệm Tinh thấy hơi đau đầu.
Giám sát Lương nhanh chóng đỗ xe trước cửa tòa nhà, thấy cô đi đường xiêu vẹo chỉ đành đỡ đối phương lên tầng.
Bà chủ nhà ở gần đấy nhìn thấy một màn này bèn thò đầu nhìn qua với vẻ thần bí, sau đó nhìn nhân viên quản lý - bác Trần: "Ai thế nhỉ?"
Bác Trần lắc đầu: "Chưa từng gặp, không biết."
Tầng bốn, Tô Niệm Tinh chậm rãi mở cửa, giám sát Lương đưa cô đến tận giường. Anh liếc mắt quan sát căn phòng này, đây cũng là lần đầu tiên anh được nhìn thấy một gian phòng chật hẹp và bí bách đến như thế.
Một chiếc giường, một bộ bàn ghế và một tủ quân áo nhỏ xíu thôi đã chật ních rồi. Chẳng trách cô luôn nói nhà mình nhỏ, không thể nuôi được chó. Chó mà vào đây ở thì e rằng chỉ có thể xoay người tại chỗ.
Anh đắp chăn lên giúp cô, lại nhìn căn phòng nhỏ một lượt rồi nhanh chóng đi ra ngoài. Chuyện Khẩu Thủy Toàn bị lừa nhanh chóng lan truyền khắp Vịnh Đồng La, ngoại trừ bọn họ đảo không làm người ra thì cái tiếng bủn xỉn của Khẩu Thủy Toàn cũng càng đồn càng rộng rãi.
Thẳng cho đến hôm nay, trong quán Tô Thần Toán có một cô gái trẻ ghé thăm thì chuyện của anh ta mới bị đè xuống. ...
"Tuổi thơ của tôi rất bất hạnh. Cha ngoại tình với công nhân nữ ở xưởng rồi bị mẹ bắt gian ngay tại trận. Hai người họ bởi vì áp lực của dư luận nên đã tự tử đôi. Mẹ tôi cũng nhảy xuống sông tự vẫn, tôi trở thành cô nhi. Khoảng thời gian ấy thật sự rất tối tăm, cảm giác bầu trời cũng biến thành màu đen vậy.'
Đường Paterson có cơn mưa rả rích, trong quán Tô Thần Toán chỉ có nhân viên trong tiệm và vị thực khách tới đây xem bói này. Cô ta nhìn xuyên qua cửa kính ra mà mưa lất phất bên ngoài mà chìm vào trong hồi ức.
Bầu trời hôm ấy rất xanh, mây trắng mềm mại giống như bông gòn vậy, gió nhẹ thổi qua mặt nhưng cô ta lại rất nhát gan, chỉ sợ đột nhiên có một học sinh lớp trên xuất hiện trước mặt mình.
Từ sau khi cha mẹ mất, cô ta sống với ông bà. Có đôi khi trẻ con thật sự rất ngây thơ, nhưng có đôi khi cũng rất tàn nhẫn, cô ta không cha không mẹ, không có người chống lưng đã trở thành đối tượng bị bắt nạt.
Phong cảnh đẹp mắt bên đường mà cô ta cũng chẳng buồn thưởng thức, chỉ muốn trở về nhà thật nhanh nhưng lại bị người chặn lại.
Tổng cộng có năm, sáu bé trai, người nào cũng cao hơn cô ta, bọn họ đều chê cười cô ta giống như ngày trước, còn định duỗi tay kéo bím tóc của cô ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận