Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 675: Có Tìm Được Người Không

Chương 675: Có Tìm Được Người KhôngChương 675: Có Tìm Được Người Không
Người phụ nữ lắc đầu: "Không lập án bởi vì trước đây nó cố tình trốn đi để sáng tác, lần đó tôi cũng báo cảnh sát, cảnh sát tìm hết nửa tháng mới tìm được nó đang trốn ở nhà bạn mình. Nhưng lần này khác mà, tôi đã hỏi hết mấy đứa bạn của nó rồi nhưng không có người nào biết tung tích của nó hết. Trong lòng tôi hoảng lắm, cứ cảm thấy sắp xảy ra chuyện gì đó."
Bà ta ôm ngực, trong mắt hiện ra vẻ hoảng loạn và sợ hãi rất rõ ràng.
Tô Niệm Tinh kêu bà ta ngồi xuống trước: "Bà đừng sốt ruột, tôi sẽ bói cho bà một quẻ, tìm được con trai trước đã rồi lại nói sau."
A Trân nhìn thấy gia cảnh của người phụ nữ này không tốt vì thế bèn lên tiếng nhắc nhở đối phương: 'Chị chủ quán của chúng tôi xem bói đắt lắm đấy, một quẻ là một vạn đô la Hồng Kong, bà chắc chắn muốn xem chứ?"
Người phụ nữ nghe được lời nhắc nhở của cô ta mới chợt nhớ ra, bà ta vội vàng mở túi xách ra, quả thật bà ta sống rất túng quấn, tiền trong túi cũng toàn đồng lẻ. Bà ta thấy hơi ngượng: "Tôi đếm rồi, đủ đó, đủ một vạn."
Sau khi A Trân xác nhận đã đủ tiền, Tô Niệm Tinh mới ném lục hào kim tiền quẻ, quẻ tượng này cũng không tốt, cô nhíu chặt mày lại, tiếp tục xem tướng mặt và bói chữ, mỗi một lần như thế đều là đại hung, chỉ sợ, con trai của người phụ nữ này đã...
Cô nắm lấy bàn tay của đối phương, các hàng xóm láng giêng trơ mắt nhìn những giọt mồ hôi tinh mịn lấm tấm trên trán Tô Niệm Tinh, sắc mặt cô thì trắng bệch như tờ giấy.
Toàn bộ hàng xóm có kinh nghiệm đều hít ngược một ngụm khí lạnh, chẳng ai mở lời trước cả. Chuyện này thật khó lường, mỗi khi cô lộ ra vẻ mặt đó nhất định là đã xảy ra chuyện lớn rồi.
Đợi khi Tô Niệm Tinh buông tay ra, chú An là người đầu tiên mở miệng hỏi: "Thế nào rồi? Có tìm được người không?"
Tô Niệm Tinh nuốt nước miếng một cái, đối diện với sắc mặt tiều tụy của người phụ nữ, trong lúc nhất thời cô lại không biết phải mở miệng thế nào nữa.
Cô nhắm mắt lại, lúc lại mở mắt ra vẫn quyết định nói ra sự thật với vẻ đau xót: "Xin hãy nén bi thương!"
Người phụ nữ suýt chút nữa thì không chống đỡ được mà trượt người khỏi ghế, hai hàng nước mắt của bà ta lăn dài trên má, hai bàn tay thì nắm chặt lấy tay Tô Niệm Tinh: "Đại sư, đại sư, cô bói lại thêm một lần đi, chắc chắn đã bói sai rồi, con trai tôi chỉ mất tích thôi mà, làm sao có thể chết được, cô bói lại thêm một quẻ nữa đi?"
Các hàng xóm láng giềng đưa mắt nhìn nhau, chẳng ai lên tiếng khuyên nhủ bà ta cả. Rõ ràng người phụ nữ này không thể chấp nhận được sự thật con trai mình đã qua đời, làm sao bọn họ có thể quấy rây bà ta vào lúc này được chứ.
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Vừa rồi tôi đã dùng bốn loại để bói giúp bà rồi đấy, đều là hung sát cả, tôi..."
Chú Minh thấy cô khó xử bèn võ lên vai người phụ nữ: "Hiện giờ không phải lúc không chấp nhận được sự thật đâu, bà cứ hỏi con đang ở đâu trước đã? Nếu như cậu ấy bị người hại thì sao, có phải cũng nên bắt hung thủ trước đã không?”
Câu nói này giống như một liều thuốc trợ tim tiêm vào tứ chỉ xương cốt của người phụ nữ khiến bà ta có thêm sức mạnh: "Vậy nó đang ở đâu?"
Tô Niệm Tinh nói ra phương hướng: "Ở trong hồ nước tại công viên ngoại ô Kim Sơn."
Các hàng xóm nghe thấy vậy, cũng chỉ có thi thể mới chìm xuống dưới hồ mà thôi, đây là chết đến không thể chết hơn được nữa rồi.
Người phụ nữ quay người định rời đi, nhưng chú Minh lại kéo bà ta lại: 'Bà đừng nóng vội, công viên ngoại ô Kim Sơn có tận bốn hồ nước lận, rốt cuộc là ở hồ nước nào? Chúng ta phải hỏi cho rõ ràng một chút như vậy mới tiện vớt người lên chứ.
Tô Niệm Tinh nhớ lại: "Là hồ Cửu Long."
Người phụ nữ có được đáp án bèn quay đầu chạy đi.
Chú Minh đuổi theo phía sau, mọi người lại đưa mắt nhìn nhau.
Chú An lấy làm lạ: "Công viên ngoại ô Kim Sơn ở Cửu Long thì phải? Sao cậu ta lại qua đó chứ?"
"Cậu ta nhàn rỗi vô vị chăng." Anh Minh thuận miệng trả lời, cũng không nhịn được mà bắt đầu thông cảm cho người phụ nữ này: "Đứa cont rai đang yên đang lành lại qua đời mất."
Anh ta nghiêng đầu nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cậu ta bị ai giết chết vậy?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không biết, tôi chỉ có thể bói ra được anh ta dìm xuống nước chứ không bói ra được hung thủ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận