Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 607: Nói Chuyện Riêng

Chương 607: Nói Chuyện RiêngChương 607: Nói Chuyện Riêng
Hương Giang ở hiện tại tương đương với thủ đô ba mươi năm sau, nhịp sống nhanh, áp lực lớn. Bà Chung gả cho một người chồng có điều kiện tốt mà con trai của bà già kia lại vẫn luôn sống ở nhà thôn như xưa, cho nên chắc chắn trong lòng rất bất bình. Ngoại trừ lợi nhuận ra thì cô không thể nghĩ ra được còn có lý do gì khiến bà ta thậm chí còn muốn hại cả con gái ruột của mình.
Bà A Hương nắm chặt con dao thái, hai mắt lóe lên tia sáng lạnh lùng, nghiến răng nghiến lợi nói: "Bà phải băm chết con mụ đó!"
Tô Niệm Tinh sợ hết hồn.
Cô nói với bà A Hương về quẻ tượng cũng phải vì muốn kêu bà ta làm tội phạm giết người. Cô vội vàng đỡ cánh tay của bà ta: "Thế sao mà được ạ! Bà chết rồi thì Văn Văn phải làm thế nào đây? Chúng ta phải vạch trân bộ mặt thật của bà già đó!"
Đầu óc của bà A Hương đã bị cơn giận làm cho mờ lý trí rồi, lúc này nó đang rối như tơ vờ, khi nghe thấy câu này của cô, bà ta như vớ được một cọng rơm cứu mạng: "Vạch trần thế nào bây giờ? Bà ta vẫn chưa ra tay mà."
Lễ nào còn phải đợi đối phương hại chết Văn Văn thì mới có thể bắt tận tay day tận trán bà ta hay sao?
Thế làm sao mà được chứ?
Văn Văn chính là bảo bối của bà ta, bà ta tuyệt đối không thể để cô bé mạo hiểm được.
Tô Niệm Tinh thì đã sớm nghĩ ra cách rồi, cô nhếch khóe miệng lên: "Bà A Hương, bà thử nghĩ mà xem, tại sao bà Chung kết hôn được mười mấy năm rồi mà vẫn chưa có bầu, đến lúc nhận nuôi Văn Văn chưa được nửa năm thì đã mang thai, bà không cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong này sao?”
Bà A Hương sững sờ, chậc, đúng thật nhỉ.
Chuyện này đúng là có hơi kỳ lạ, nhưng ông Chung với bà Chung đều cho rằng đây là vận may mà Văn Văn mang tới, cô bé đã gọi một đứa bé về cho gia đình bọn họ.
Ở nông thôn có quan điểm thế này, dẫn con nhà người khác về nhà mình thì có thể mang con tới.
Tô Niệm Tinh kiếm sống bằng nghề bói toán nhưng lại không tin quỷ thần, cô cũng không cho rằng đây là vận may gì cả mà ác ý suy đoán: "Cháu nghi ngờ bà nội của Lượng Lượng đã giở thủ đoạn bẩn thỉu nào đó để hại con gái mình không thể sinh đẻ."
Bà A Hương kinh ngạc há to mồm, rõ ràng là không ngờ con người lại có thể xấu xa đến mức đó: "Đó chính là con gái ruột của bà ta đấy, sao bà ta có thể đành lòng làm vậy chứt"
Tô Niệm Tinh thấy bà A Hương ngạc nhiên mà khóe miệng lại lộ ra vẻ châm biếm: "Trên đời này cũng không phải tất cả các bà mẹ đều sẽ yêu con mình đâu, có vài bà mẹ thậm chí còn đố ky với con mình nữa là."
Kiếp trước thông tin liên lạc phát triển, cô lại thường xuyên lướt Douyin thấy có rất nhiều nữ giới không có văn hóa, cộng thêm suốt thời gian dài bị áp bức cho nên tâm lý của bọn họ trở nên biến thái, chuyên môn bắt nạt đứa con gái yếu đuối hơn mình, thậm chí ngay cả nữ giới có văn hóa cũng sẽ làm ra loại chuyện này.
Bà A Hương cũng đã từng nghe qua mấy chuyện này nhưng bà ta vẫn luôn cho rằng đó chỉ là mấy câu chuyện xưa mà thôi, nhưng khi nó thật sự xảy ra ngay trước mắt mình thì bà ta vẫn không dám tin: "Bà nhất định sẽ vạch trần bà tai"
Ngày hôm sau ăn xong bữa sáng, bà A Hương đã dẫn Văn Văn về nhà họ Chung.
Bà Chung và ông Chung đã từ quê lên đây.
Bụng của bà Chung rất to, sắc mặt cũng rất khó coi, mặt mày trắng bệch như tờ giấy. Tuy rằng sau khi mang thai cơ thể mẹ sẽ bị ảnh hưởng nhưng trông yếu nhược như vậy vẫn là lần đầu tiên bà ta gặp phải.
Bà a Hương đã thêm tin tưởng quẻ tượng của Tô Niệm Tinh hơn vài phần.
Ông Chung và bà Chung vừa nhìn thấy An An đã thân thiết với cô bé một phen.
Bà A Hương lại không vội rời đi ngay mà kêu Văn Văn và bà Chung vê phòng nói chuyện trước, còn bà ta thì muốn nói chuyện với ông Chung.
Phản ứng đầu tiên của ông ta là không tin thậm chí còn cảm thấy xúi quẩy.
Nếu như người nói ra câu này không phải là bà A Hương thì ông ta chắc chắn đã đuổi người đi ngay rồi, nhưng ngay cả khi là vậy thì sắc mặt của ông ta cũng không tốt gì cho cam: "Đã là thời đại nào rồi mà còn mê tín dị đoan như vậy. Hơn nữa còn bói ra một quẻ tượng phi lý như vậy nữa chứ. Mẹ vợ cháu làm sao có khả năng sẽ hại con gái mình được."
Bà A Hương lại mở mấy tờ báo ra, trên đó, bản tin về Tô Niệm Tinh nằm ngay ở tiêu đề trang nhất: "Cô ấy có bản lĩnh thật sự đấy chứ không phải kẻ lừa đảo đâu. Nếu không phải vì Văn Văn thì tôi cũng sẽ không kêu cô ấy xem bói.
Bạn cần đăng nhập để bình luận