Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1007: Cái Này Cũng Không Rẻ Đâu

Chương 1007: Cái Này Cũng Không Rẻ ĐâuChương 1007: Cái Này Cũng Không Rẻ Đâu
Tô Niệm Tinh rất tán đồng với câu nói này, quảng cáo đầu tiên mà cô quay là quay cho chính quán ăn của mình, nghe Phạm Minh nói thì việc làm ăn trong mấy hôm nay đã phát triển hơn trước đây, rất nhiều thị dân đang xếp hàng mua tiểu long bao và trà sữa cốt là muốn trúng thưởng một lần.
Tô Tú Dung ngồi trước đưa một chiếc hộp cho cô: "Cầm cái điện thoại di động này đi, nhà cháu cũng không lắp cái điện thoại nên liên hệ với cháu không được tiện cho lắm."
Trước đây Tô Niệm Tinh cũng có điện thoại di động, vốn còn nghĩ muốn gọi lúc nào thì gọi cho tiện nhưng điện thoại di động ở thời đại này quá cổ lỗ, sạc pin tám tiếng lại chỉ có thể duy trì được nửa tiếng đồng hồ.
Cô dùng không thấy quen một tí nào nên sau này trực tiếp bán lại cho người khác chỉ với nửa giá.
Nhưng đồ mà trưởng bối tặng nên Tô Niệm Tinh cũng không tiện từ chối: "Cháu cảm ơn dì hai."
Tô Tú Dung cười nói: "Mẫu di động này mới vừa ra đấy, một ngày chỉ cần sạc pin hai lần, mỗi lần có thể gọi ba đến bốn tiếng."
Tô Ngọc Bạch cũng giúp đỡ: "Cái này cũng không rẻ đâu."
Tô Niệm Tinh vốn còn tưởng cùng lắm chỉ một đến hai vạn thôi, nhưng đợi khi cô về nhà hỏi mới biết, hóa ra con điện thoại di động này có giá tận năm vạn, chẳng trách mà lại có thể gọi điện được lâu như thế. ...
Tô Niệm Tinh trở về quán ăn, chị Vân nói với cô rằng có một người ngoại quốc xem được chương trình của cô đã vượt đường xá xa xôi từ nước ngoài đến đây, muốn cô xem cho mình một quẻ. Ba quẻ ngày hôm nay đã xem xong kêu Tô Niệm Tinh kêu vị khách sáng ngày mai hãy qua đây.
Tiên vị khách đi rồi, Tô Niệm Tinh lại ký tên cho fans, giám sát Lương gọi điện cho cô bảo cô hôm nay về nhà sớm một chút.
Về đến nhà thì giám sát Lương đã nấu xong một bữa cơm tối phong phú, trên bàn còn cắm cả hoa hồng.
Tô Niệm Tinh nhìn cách bày biện này mới thầm nghĩ, cuối cùng thì anh cũng chịu thông não rồi, trên gương mặt cô không khỏi hiện ra nụ cười: "Đây là gì thế?"
"Chúc mừng em đã là quán quân! Anh đặt biệt nấu một mâm cơm cho em. Tôm hùm Úc tươi ngon, còn có thịt bò Wagyu vào miệng là tan, kem bơ tươi của New Zealand, còn có cả rượu vàng mà ông ngoại anh đã cất giữ nhiều năm nữa." Giám sát Lương cũng không biết lấy được từ đâu đống đồ gốm sứ tinh tế khiến cho món ăn càng thêm vài phần cao cấp và quý khí.
Tô Niệm Tinh vẫn chưa nếm thử nhưng chỉ nhìn thôi cũng đã thấy rất ngon rồi: "Có lòng quái"
Cô lại có hơi nghi ngờ: "Không phải trước đó anh nói uống rượu vang ở nhà không có bầu không khí hay sao?"
Giám sát Lương gật đầu: "Ăn ở nhà hàng quả thật có bầu không khí đấy nhưng thức ăn không đủ tươi. Mấy món này là anh đặc biệt đặt, sau khi mang về trực tiếp nấu chín luôn, đảm bảo khẩu vị độc nhất vô nhị."
Ngược lại cũng đúng thật, nhà hàng toàn là hàng tích trữ từ trước, cũng giống như tiểu long bao của quán cô đều được gói sẵn từ một, hai hôm trước. Còn gói xong hấp chín là bên xưởng thủ công.
Tô Niệm Tinh cầm cốc rượu vang lên cụng ly với anh. "Chúc mừng em! Cũng chúc mừng anhi"
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Chúc mừng anh? Anh thăng chức lên làm tổng giám sát rồi à?"
"Vẫn chưa đi xong quy trình tổng giám sát đâu, chỉ là em đã giành giải quán quân còn phiếu mà anh mua cũng đã trúng thưởng thôi." Giám sát Lương nhấp một hớp rượu, trên gương mặt lộ ra vẻ "em mau đoán đi."
Tô Niệm Tinh nghĩ đến lần trước đánh bài, cô ở trên bàn đấu trí đấu dũng, bao nhiêu tế bào não đã phải chết đi nhưng đến cuối cùng còn không kiếm nhiều bằng anh, thế này cũng làm cô tò mò quá: "Anh kiếm được bao nhiêu thế?"
Giám sát Lương miêu tả một con số.
Hai mắt Tô Niệm Tinh sáng ngời: "Hai nghìn vạn cơ á?"
Giám sát Lương suýt chút nữa phun cả rượu vang ra ngoài, anh ho vài tiếng rồi mới lấy lại sức: "Anh không giàu đến thế đâu! Hai trăm vạn thôi."
Tuy rằng không đoán trúng nhưng một lần có thể trúng được hai trăm vạn đã là ghê gớm lắm rồi.
Tô Niệm Tinh rất vui vẻ: "Nói như vậy là anh đã tiêu hai mươi vạn để mua phiếu? Anh không sợ không kiếm được về hay sao? Trước đây anh còn nhắc nhở em đừng quá lún sâu mà anh còn tiêu nhiều tiền như vậy."
Giám sát Lương giải thích: "Hai mươi vạn chẳng qua chỉ là tiền lương hơn hai tháng của anh mà thôi, nếu không phải để ủng hộ em thì anh hoàn toàn sẽ không mau vé số làm gì. Xác suất trúng thưởng thấp đến phi lý, có khác gì với đi làm từ thiện đâu. Em tuyệt đối đừng học theo anh, em kiếm tiền đã không dễ gì rồi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận