Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 296: Con Cái Tự Có Phúc Của Con Cái

Chương 296: Con Cái Tự Có Phúc Của Con CáiChương 296: Con Cái Tự Có Phúc Của Con Cái
Trong quán ăn, bà cụ vẫn đang than thở với các hàng xóm về sự bướng bỉnh của con gái lớn.
Các hàng xóm khuyên ngược lại bà ta: "Con cái tự có phúc của con cái, mấy người già như chúng ta vẫn đừng nên tham gia vào hôn sự của tụi nhỏ thì hơn."
"Đúng đó, bây giờ áp lực của tụi trẻ lớn bao nhiêu, giá nhà thì đắt như vậy, kết hôn lấy vợ nào có ai dễ dàng đâu hả bà."
Nhắc đến chuyện này là bà cụ lại có cái để nói: "Chính vì kiếm tiền không dễ dàng cho nên tôi mới không đồng ý cho hai đứa nó ở bên nhau. Thằng ăn bám kia đến ngay cả nhà còn không có mà đang sống ở nhà của con gái tôi kia kìa. Nếu hai đứa nó kết hôn vậy sau khi ly hôn, nó có thể được chia một nửa gia tài của con gái tôi."
Các hàng xóm cũng không biết nên khuyên bà ta thế nào nữa: "Tôi thấy cậu trai ăn bám kia đã hạ quyết tâm sẽ không chia tay đâu, bà vẫn nên khuyên chị Connie đi thì hơn?”
"Nó không nghe tôi." Bà cụ đau lòng rơi nước mắt: "Cái nhà này đều do nó gồng gánh, tôi khuyên không được."
Khuyên rồi lại khuyên, bên ngoài có hàng xóm nhắc nhở bà ta: "Chị Connie về rồi kìa."
Bà cụ lập tức bỏ lại các hàng xóm để đi tìm con gái.
Chị Connie trông thấy bà ta tới cũng hơi ngạc nhiên: "Mẹ, sao mẹ lại tới đây?"
Bà cụ nắm chặt bàn tay của con gái mà khóc tức tưởi: "Văn Thục, con không thể kết hôn với thằng ăn bám đó được đâu. Thằng đó không đáng tin, nó chính là một tên lừa đảo, con cũng không thể hồ đồ giống như mẹ con được"
Ở trước mặt nhiều hàng xóm láng giềng như thế, bà ta tự kể xấu mình: "Năm ấy mẹ cũng vì không hiểu chuyện nên mới bị mấy lời đường mật của cha con lừa mất, cuối cùng rơi vào kết cục hai bàn tay trắng, lại còn liên lụy đến chị em con."
Các hàng xóm tới tấp khuyên chị Connie: "Đúng đó, mẹ cô cũng vì muốn tốt cho cô mà thôi."
"Tìm một người đàn ông có điều kiện tương đương mà kết hôn đi, thằng ăn bám đó cũng chỉ có mỗi lớn lên đẹp trai thôi, còn các phương diện khác đều không xứng với cô, cô vẫn nên suy nghĩ kỹ lại đi?"
Chị Connie vừa mới về đã nghe thấy nhiều người khuyên mình chia tay như vậy, trên gương mặt lập tức hiện thêm vài phần xấu hổ và quẫn bách. Một chuyện riêng tư như thế, cô ta vẫn không quên đề cập đến ở trước mặt người lớn, như vậy sẽ mang lại rất nhiều bất tiện cho công việc của cô ta, thậm chí còn ảnh hưởng đến quyền uy của một giáo viên như cô ta.
Cô ta vỗ lên lưng mẹ mình: "Về nhà rồi nói sau đi mẹ."
Không đợi mẹ mình phản ứng lại, cô ta đã chạy trối chết rồi.
Chớp mắt lại qua vài ngày nữa, Tô Niệm Tinh nghe mẹ của Lâm Lâm nói đây là lứa rau cuối cùng được mang qua đây.
"Rau ngoài vườn đã hết cả rồi."
Tô Niệm Tinh thanh toán tiên công cho bà ta rồi lại hỏi bà ta tiếp theo có dự định gì.
Mẹ của Lâm Lâm đã sớm nghĩ xong rồi: "Ở trong thôn chỉ có thể trồng trọt nên tôi đã tìm một công việc ở gân trường cấp ba của con gái, thuê một căn nhà lồng, mỗi tháng có thể gom được một, hai nghìn, đủ để cả gia đình sinh hoạt."
Tô Niệm Tinh nhìn thấy gương mặt của bà ta đã đầy đặn hơn một chút, xem ra khoảng thời gian này bà ta nghỉ ngơi cũng không tồi, cô mới gật đầu khen ngợi: "Tốt lắm."
Tiên mẹ Lâm Lâm đi rồi, đến tâm giờ trà chiều, chị Connie qua đây đặt đồ uống.
Tô Niệm Tinh trông thấy cô ta bèn vừa cười vừa chào hỏi: "Vẫn là quy tắc cũ chứ?"
Chị Connie gật đầu, nhìn bảng giá trước mặt rồi đột nhiên hỏi có thể giữ lại một quẻ cho cô ta được không, cô ta muốn buổi tối qua đây xem bói.
Bây giờ, thường thì quẻ của Tô Niệm Tinh chưa cần đến tối đã có thể xem hết, chị Connie là khách hàng quen nên đương nhiên có thể giữ đơn cho cô ta rồi, cho nên cô gật đầu đồng ý.
Thẳng cho đến tận mười giờ tối, chị Connie mới chậm rãi đi vào quán, trong quán đã không còn khách hàng nào nữa, cô ta gọi một chai rượu và mời Tô Niệm Tinh tới uống chung với mình.
Bây giờ Tô Niệm Tinh không có vệ sĩ, không có cảm giác an toàn cho nên không tùy tiện uống rượu, cô lắc đầu từ chối.
Chị Connie cũng không để ý mà tự rót tự uống một mình, hết chén này đến chén khác dường như không phải đang uống rượu mà là uống nước mới đúng.
Đợi đến khi đã ngà ngà say, chị Connie mới kể lại tâm sự của mình: "Bạn trai của tôi nhỏ hơn tôi mười tuổi, cô biết chứ?" Tô Niệm Tinh gật đầu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận