Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 578: Ngôi Sao Bị Bắt Cóc

Chương 578: Ngôi Sao Bị Bắt CócChương 578: Ngôi Sao Bị Bắt Cóc
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Vậy thì có lẽ chúng chưa dàn xếp xong xuôi." Sau đó cô hỏi tiếp: "Anh có chắc người quan tâm tới sự an nguy của cô ấy nhất là mẹ cô ấy không?"
Không phải người mẹ nào cũng yêu thương con cái mình. Hôm nay Tô Niệm Tinh chỉ còn một quẻ, cô không muốn lãng phí cơ hội xem bói của mình một cách vô ích.
Giám sát Lương rất khẳng định: "Cô ấy sống nương tựa với mẹ mình từ bé, cha cô ấy đã ly hôn với mẹ từ lúc cô ấy còn rất nhỏ. Người quan tâm đến cô ấy nhất hẳn chính là mẹ cô ấy."
"Còn bạn trai cô ấy thì sao?"
Giám sát Lương lắc đầu: "Truyền thông chưa từng vạch trần chuyện này, mẹ cô ấy cũng nói cô ấy không có bạn trai. Cho dù cô ấy thật sự có bạn trai thì từ khi cô ấy mất tích đến bây giờ, anh ta cũng chưa từng lộ diện. Cô nghĩ rằng tình yêu của anh ta lớn chừng nào chứ?"
Tô Niệm Tinh không còn lời nào để nói: "Vậy thì đành phải xem bói trước cho mẹ cô ấy vậy, hy vọng sẽ thành công."
Hai người đến đồn cảnh sát, giám sát Lương nháy mắt với Tô Niệm Tinh, Tô Niệm Tinh nhìn theo tâm mắt của anh, người đàn bà đang ngồi trong văn phòng tổ trọng án A khóc lóc với Đại Lâm chính là Trương Tiểu Anh, mẹ của Lưu Mỹ Linh.
Thấy Tô Niệm Tinh, các cảnh sát khác của tổ trọng án đều nhận được ám chỉ của giám sát Lương nên vội vàng dời tâm mắt, mỗi người xử lý công việc của mình. Trương Chính Bác kêu cô ngồi xuống bên cạnh Trương Tiểu Anh.
Trương Tiểu Anh liếc Tô Niệm Tinh một cái rồi nhanh chóng dời tâm mắt, bất mãn nhìn những người khác: "Các cậu mau tìm con gái cho tôi đi chứt Con bé đã mất tích gần ba giờ đồng hồ rồi, có phải con gái tôi đã gặp bất trắc không?”
Giám sát Lương kêu bà ta bình tĩnh một chút: "Chúng tôi đã hỏi tài xế, cô ấy bị một nhóm người bắt cóc, nếu bọn bắt cóc yêu cầu tiền chuộc thì bước kế tiếp hẳn là sẽ gọi điện thoại đòi tiền. Bà chỉ cần giữ kỹ điện thoại cầm tay, cố gắng kéo dài thời gian, chúng tôi nhất định sẽ cố gắng hết sức cứu con tin.
Tâm trạng nôn nóng của Trương Tiểu Anh cuối cùng cũng được an ủi phần nào, bà ta bắt đầu nhìn chằm chằm vào điện thoại cầm tay không dời mắt.
"Bà Trương, đây chính là điện thoại cầm tay à?" Tô Niệm Tinh giả vờ đóng vai cô gái nông thôn mới đến thành phố lần đầu, ánh mắt tràn đầy tò mò.
Trương Tiểu Anh hơi không kiên nhẫn, trả lời qua loa một tiếng "ừ'.
Tô Niệm Tinh cười nói: "Thím à, để tôi rót ly nước cho thím nhé? Thím xem môi của thím khô đến mức tróc da rồi kìa."
Cô đưa ngón tay vuốt ve môi của mình. Trương Tiểu Anh liếm môi, đúng là khô khốc, khi Tô Niệm Tinh cầm phích nước nóng đặt bên cửa rót một ly nước cho bà ta, bà ta vươn tay nhận lấy. Lúc hai bàn tay chạm vào nhau, Tô Niệm Tinh thấy từng chiếc xe nhanh chóng chạy băng băng trên con đường ở Vượng Giác, chung quanh là xe cộ đông đúc, bỗng một chiếc xe van thắng "kétttt" rồi dừng lại tại một chỗ đỗ xe. Khi thân xe vững vàng, cửa xe được mở ra từ bên trong, mộ người phụ nữ đội khăn trùm đầu màu đen bị đẩy xuống, cửa xe lại bị đóng sầm, kế tiếp chiếc xe van biến mất cuối con phố, chẳng mấy chốc đã chìm vào đám đông.
Tô Niệm Tinh tiện tay đặt phích nước xuống đất, đi vào phòng họp bên cạnh. Trương Tiểu Anh khó hiểu nhìn bóng lưng đối phương, cứ cảm thấy người này trông quen quen nhưng lại không tài nào nhớ nổi mình đã gặp người này ở đâu, thế là bà ta hỏi Đại Lâm: "Cô ấy là ai vậy?"
Đại Lâm cười ha ha: "Đó là công dân tốt, cung cấp manh mối cho cảnh sát."
Đôi mắt Trương Tiểu Anh tỏa sáng: "Cô ấy biết con gái tôi bị bắt đi đâu hả?"
Đại Lâm lắc đầu: "Cô ấy có việc tìm giám sát Lương."
Trương Tiểu Anh sốt ruột đến mức trán đổ mồ hôi, đang định mắng hai câu thì thấy cửa phòng họp mở ra, giám sát Lương bước ra ngoài, kêu mọi người xuất phát.
Trương Tiểu Anh chạy lên nghênh đón: "Có phải đã biết tung tích của con gái tôi không?”
Giám sát Lương gật đầu: "Đúng. Có một nhân chứng có mặt tại hiện trường từng gặp một chiếc xe van khả nghi bắt cóc con gái bà vào ba giờ trước."
Trương Tiểu Anh thở hắt ra một hơi, chắp hai tay vái lạy tứ phương, các thành viên khác của tổ trọng án đã sẵn sàng chờ mệnh lệnh, trùng trùng điệp điệp rời khỏi văn phòng.
Trương Tiểu Anh muốn đi theo họ tìm con gái mình, nhưng bị Quan Thục Huệ đè lên vai: "Có lẽ trong tay bọn bắt cóc có súng, bà đi theo sẽ không an toàn. Bà cứ ở lại đây chờ tin tức của con gái thì tốt hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận