Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 150: Làm Sao Có Thể Như Vậy Được?

Chương 150: Làm Sao Có Thể Như Vậy Được?Chương 150: Làm Sao Có Thể Như Vậy Được?
Cô ngẩng phắt đầu lên nhìn về phía Trần Vịnh Lam ở trước mặt: "Cô với bạn trai cũ hẹn hò được bao lâu rồi?"
Trân Vịnh Lam sững sờ, không hiểu tại sao cô lại hỏi vấn đề này, cô ta hồi tưởng lại thật kỹ rồi đáp: "Chưa đến một năm. Một ngày trước sinh nhật của tôi, anh ta nói sẽ tạo cho tôi một bất ngờ, sau đó đến ngày thứ hai tôi ăn mặc rất đẹp, vẫn luôn đợi anh ta tới nhà đón tôi tới nhà hàng ăn cơm, nhưng không ngờ đợi đến tận tối mà anh ta vẫn chưa xuất hiện.
Tôi có gọi điện cho anh ta nhưng anh ta không nghe máy, từ đó về sau cũng biến mất hẳn luôn."
Nhắc đến chuyện này là cô ta lại cảm thấy tiêu tụy: "Tôi tưởng anh ta sẽ dẫn tôi cùng đi xem nhà chứ. Anh ta từng nói sẽ cho tôi một gia đình, tương lai sẽ đẻ hai đứa con, nhưng anh ta cầm tiền của tôi rồi biết mất tiêu luôn.
Đại sư, cô xem bói giúp tôi với, rốt cuộc thì anh ta đã đi đâu rồi, tôi nhất định phải đích thân hỏi anh ta mới được."
Tô Niệm Tinh quan sát cô ta thật lâu: “Anh ta đã lừa tiên cô mà cô không hề báo cảnh sát sao?"
Trân Vịnh Lam cúi thấp đầu, chần chừ nửa ngày mới đáp: "Anh ta có viết một lá thư nói rằng mình sắp rời khỏi thành phố này nên tôi không báo cảnh sát.
Trước đây khi gặp được anh ta thì cha mẹ tôi đã gặp tai nạn xe cộ mà qua đời hết cả rồi. Tài xế gây chuyện đã bỏ trốn, là anh ta vẫn luôn ở bên tôi, cho dù anh ta có lừa tôi thì tôi cũng đành chịu, tôi không muốn anh ta ngồi tù."
Cô gái này không thể nghi ngờ gì rất thiếu tình yêu. Tô Niệm Tinh nghĩ đến hình ảnh vừa rồi mà thở dài một tiếng: "Anh ta đã chết rồi, vừa mới chết chưa được bao lâu."
Trần Vịnh Lam sững sờ, sau đó bật cười thành tiếng: "Làm sao có thể như vậy được?
Hôm qua người yêu mới của anh ta còn tới tận cửa diễu võ giương oai, kêu tôi trả hết tất cả những thứ thuộc về anh ta nữa cơ mà."
Tô Niệm Tinh lại nói chắc như đinh đóng cột: "Tôi không bói lầm đâu. Anh ta đã để lại một di chúc cho cô. Cô nghĩ lại cẩn thận đi, đồ mà anh ta cho cô liệu có mấy thứ như văn kiện hoặc thư hay không?"
Trân Vịnh Lam vắt óc nghĩ thật lâu rồi vẫn lắc đầu: "Không có. Bình thường tôi không thích đọc sách nên cũng không có văn kiện gì cả.
Nhưng đột nhiên cô ta nhớ đến một chuyện: "Trong lá thư trước đó anh ấy gửi cho tôi có một chiếc chìa khóa."
Đôi mắt Tô Niệm Tinh sáng ngời: "Nhất định là chiếc chìa khóa đó rồi, cô nghĩa thử xem chiếc chìa khóa đó mở khóa ở nơi nào xem?”
Khi ấy Trần Vịnh Lam quá tức giận nên đã thuận tay ném chiếc chìa khóa vào trong ngăn kéo chứ cũng không nhìn kỹ, có được sự nhắc nhở của cô, cuối cùng cũng nhớ ra: "Nhất định là chìa khóa hòm thư nhà mới rồi. Tôi là họa sĩ vẽ tranh minh họa thường xuyên gửi tác phẩm tranh minh họa cho nhà xuất bản, khi ấy anh ta nói sau này nhất định sẽ lắp đặt một hòm thư ở nhà."
Cô ta đứng bật dậy: "Bây giờ tôi sẽ vê nhà tìm ngay."
Cô ta chạy được vài bước rồi lại quành vê: "Cô nói anh ấy đã chết rồi sao? Tại sao lại chết? Anh ấy xảy ra tai nạn sao?"
Nghĩ đến trước kia mình quả thật đã từng nguyền rủa anh ta ra ngoài bị xe đụng chết, nếu như tất cả đều chỉ là hiểu lâm vậy liệu có phải anh ta đã bị cô ta nguyền chết hay không?
Cô ta quả thật không dám nghĩ tiếp nữa.
Tô Niệm Tinh lại lắc đầu nói không phải: “Anh ta bệnh mà chất."
Về phân là bệnh gì thì cô thật sự không biết.
Tô Niệm Tinh nhanh chóng nói tiếp: "Người tới tìm cô đòi đồ có khả năng không phải là người tình mới của anh ta đâu, mà rất có thể chính là người nhà của anh ta. Nếu như anh ta đã viết lại di chúc vậy người nhà anh ta sẽ không có khả năng thừa kế tài sản của anh ta. Cô có thể đi kiểm tra bất động sản đứng tên anh ta."
Trân Vịnh Lam sững sờ, đôi mắt nhìn chằm chằm cô, nắm tay tỳ vào môi, rõ ràng là không dám tin người mà mình vẫn luôn nguyên rủa lại để lại nhà cửa cho cô ta.
Cô ta ngồi ngây người ở đó rất lâu, cuối cùng vẫn nhanh chóng rời đi.
Bà A Hương vừa rồi chú ý thấy đôi mắt của cô gái này đã đỏ hoe, mới thở dài một tiếng: "Nhìn đi, trên đời này vẫn còn đàn ông tốt đấy chứ, anh ta đã để lại tài sản cho cô ta."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Cô gái này rất may mắn."
Đổi thành người hữu duyên khác, nếu bạn trai mất tích lại còn cầm cả tiền của mình đi, mười thì có đến tám, chín người là gặp phải lừa đảo.
Bạn cần đăng nhập để bình luận