Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1102: Đại Sư, Cậu Ta Là Đàn Ông Mà

Chương 1102: Đại Sư, Cậu Ta Là Đàn Ông MàChương 1102: Đại Sư, Cậu Ta Là Đàn Ông Mà
Thím An thích đào tận gốc rễ, lập tức chỉ vào đối phương rồi nhìn về phía Tô Niệm Tinh: “Đại sư, cậu ta là đàn ông mà."
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Thì đúng rồi, ở Hương Giang có rất nhiêu phú bà, có tuổi rồi mà chồng lại chết, bọn họ không sợ tốn tiền mà chỉ muốn tìm một người đàn ông vừa ý tới dỗ mình mà thôi."
Các hàng xóm đưa mắt nhìn nhau, cuối cùng đều đồng loạt nhìn lên gương mặt của người đàn ông, sau đó quan sát anh ta từ trên xuống dưới một lượt.
Đúng là một chàng trai tuấn thú thật, quả nhiên phú bà biết chọn người.
Bà chủ nhà nhất thời nhanh miệng: "Không phải người một nhà sẽ không vào chung một cửa, hai người các cậu chung nghề, đừng có chó chê mèo lắm lông."
Vẻ mặt của chàng trai trẻ tối tăm: "Tôi là vì gia đình này, còn cô ta là lăng loàn.'
Tô Niệm Tinh không hiểu được suy nghĩ lệch lạc của anh ta, tại sao lại là vì gia đình này, rõ ràng là nói như rồng leo, làm như mèo mửa.
Cô ra hiệu cho đối phương trả tiền xem quẻ.
Chàng trai trẻ nghẹn một cục tức ở cổ họng không thể trút ra ngoài được, chỉ có thể ném tiền xem quẻ xuống rồi bỏ đi mà không ngoảnh đầu lại.
Đợi anh ta đi rồi, các hàng xóm lại bắt đầu thảo luận.
"Tôi còn tưởng bọn họ có thể giữ chặt lấy nhau, sau này nằm trên giường cũng có thể nghiên cứu thảo luận kỹ thuật ấy chứ." "Ông nghĩ nhiều rồi, loại người này sẽ không để mình chịu thiệt đâu."
"Chỉ là tôi tò mò không biết tại sao đột nhiên vợ cậu ta lại thay đổi vậy?" Thím An nhỏ giọng hỏi.
Tất cả mọi người đều nhìn về phía Tô Niệm Tỉnh.
Cô nhún vai: "Cô ta phát hiện ra chồng làm cái nghề này, cảm thấy anh ta quá bẩn, lại tự cảm thấy mình quá thiệt thòi nên cũng tự làm mình bẩn nốt."
Trong lúc nhất thời, mọi người không biết nên nói thế nào mới phải, hai người này là cá mè một lứa, tự động đả thương lẫn nhau. ...
Ngày hôm sau, Tô Niệm Tinh không tới quán ăn trước mà tới tòa nhà văn phòng.
"Hôm qua tôi đã xem cả ba mặt tiền cửa hàng rồi, lưu lượng người không tôi, anh ký hợp đồng với chủ tiệm đi nhé? Sau đó nhanh chóng thuê lại cửa hàng rồi trang trí lại hết, tranh thủ ra tết còn khai trương."
Phạm Minh gật đầu: "Được, tôi sẽ lập tức đi làm ngay."
Nói xong chuyện chính, Phạm Minh lại chỉ ra bên ngoài: "Bà chủ, hôm qua Trương An Ngọc đến bệnh viện khám, bác sĩ nói cô ta có dấu hiệu sảy thai nên đã nộp đơn xin từ chức với tôi rồi."
Tô Niệm Tinh nhíu mày, lẽ nào thật sự bị cái mồm quạ đen của cô nói trúng rồi sao, đứa bé thật sự sẽ xảy ra vấn đề?
Cô ra hiệu cho Phạm Minh tự xem sao mà làm, đợi người đi ra khỏi văn phòng rồi, cô lại gọi điện thoại cho A Cảnh một cuộc.
A Cảnh nói cơ thể của cô ta quả thật không thể phá thai, bằng không sau này sẽ không thể mang thai được nữa. Bây giờ cô ta lại có dấu hiệu sảy thai, cần phải nằm giường tĩnh dưỡng. "Liệu đứa bé có xảy ra vấn đề gì không? Hai người các anh đều uống rượu cả, liệu não của đứa bé có bị thương gì không?" Tô Niệm Tinh không phải bác sĩ nhưng cô đã từng thấy bạn thân của mình phải cai rượu với thuốc lá trong giai đoạn mang thai.
Mà hai người này lại còn uống say nữa.
A Cảnh im lặng một lúc rồi mới đáp: "Có khả năng chính vì uống rượu say cho nên cô ta mới có dấu hiệu sảy thai, còn vê phần não của đứa bé có vấn đề gì hay không thì sau này mới kiểm tra được, còn bây giờ phôi thai quá nhỏ."
Tô Niệm Tinh nghe thấy anh ta không cợt nhả, lại càng không nói lời quá trớn cũng đoán ra được phỏng chừng anh ta đã bị dày vò đủ rồi, cô chỉ nói thêm với anh ta vài câu rồi cúp máy.
Về đến quán ăn, cô phát hiện ra các hàng xóm đang buồn chuyện mới sáp lại gân đó hóng hớt, hóa ra là chuyện về một vị khách thuê của bà chủ nhà.
Con gái đang hẹn hò với một thiếu gia của gia đình giàu có nhưng mẹ ruột của vị thiếu gia này lại không ưng thuận, khăng khăng muốn chia rẽ hai người họ.
"Ôi chao, con bé đó nó khóc quá trời luôn, tôi nhìn thấy mà cũng xót hết cả ruột." Bà chủ nhà kích động đập tay một cái.
"Bây giờ đã là thời đại nào rồi mà còn có loại chuyện này nữa, rốt cuộc thì gia đình đó giàu có đến mức nào mà lại coi thường con gái nhà người ta như vậy chứ?” Thím An không nhịn được mà tò mò.
"Cha anh ta kinh doanh một quán cơm lớn, phải lớn như nhà hàng Bảo Phúc ấy, dưới tên còn có ba căn nhà, trong nhà cũng có độc một anh con trai thôi. Còn gia đình của cô gái kia không có nhà mà vẫn luôn thuê nhà của tôi, sức khỏe của bà mẹ không tốt, cha thì mất từ sớm, còn có một đứa em trai vẫn đang đi học, chỉ dựa vào một mình con nhỏ nuôi sống cả gia đình." Bà chủ nhà thở dài.
Bạn cần đăng nhập để bình luận