Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 785: Quẻ Nhanh Hay Là Quẻ Chậm

Chương 785: Quẻ Nhanh Hay Là Quẻ ChậmChương 785: Quẻ Nhanh Hay Là Quẻ Chậm
Cô gái trẻ đi thẳng đến trước mặt cô, tư thế đi đường và ánh mắt của cô ta khiến Tô Niệm Tinh nổi hết cả da gà, cứ như thể người ngồi trước mặt cô không phải là con người mà là một cỗ máy không mang theo bất cứ cảm xúc nào cả.
Tô Niệm Tinh lén lút nhìn ra đằng sau cô gái trẻ, có bóng!
Cô võ ngực mình vài cái, thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Cô muốn xem gì? Quẻ nhanh hay là quẻ chậm?”
Cô gái trẻ gân như không cần nghĩ ngợi: "Quẻ nhanh!"
Cô ta móc một xấp tiền từ trong ví ra rồi đặt lên bàn xem quẻ, động tác hào sảng này trông có vẻ không được ăn nhập với con phố đêm này cho lắm, Tô Niệm Tinh lại càng thêm khẳng định cô gái này rất kỳ quái.
Cô nắm ngón tay của đối phương và nhìn thấy được một câu chuyện phức tạp.
Cô gái trẻ này có một chút quan hệ với cô gái trẻ vừa mới rời đi kia. Người đàn ông chính là anh rể của cô gái này, còn cô gái trẻ vừa mới rời đi chính là bà hai chen chân vào cuộc hôn nhân của hai người đó.
Người vợ không chịu nổi nên đã nhảy lầu tự sát. Cô gái trẻ này rất hận hai người kia, vì thế cô ta mới sắp xếp khiến người đàn ông ham mê cờ bạc, tiền tài nhanh chóng thua hết sạch, để trở mình mà anh ta lại dỗ bà hai giúp mình đi vay nặng lãi, sau đó bao nhiêu tiên của cũng thua sạch bách. Anh ta sợ bên cho vay nặng lãi tìm tới cửa nên trực tiếp chạy về quê ở Nguyên Lãng, để bà hai của anh ta một mình ứng phó với bọn cho vay đấy.
Cuối cùng thì hai người họ đều bị bọn cho vay nặng lãi tìm tới cửa, người đàn ông bị chặt mất ba ngón tay nhưng mãi vẫn không thể nào cai được cái chứng nghiện bài bạc ấy, cuối cùng anh ta phát điên.
Còn cô gái thì bị ép đi tiếp khách, có một ngày không thể chịu được sự tra tấn của khách hàng nữa nên cô ta đã giết chết vị khách, bản thân cũng ngồi tù mọt gông.
Tô Niệm Tinh buông tay ra và nhìn cô gái trẻ trước mặt này, trong lúc nhất thời không biết phải trả lời thế nào nữa.
Rất lâu sau, cô mới cho đối phương một câu trả lời chắc chắn: "Tâm nguyện của cô sẽ được thực hiện nhanh thôi, cô cũng nên nghĩ cho bản thân mình đi."
Cuối cùng thì cô gái cũng chịu nhìn thẳng vào cô: "Cô nói đúng! Tôi nên nghĩ cho bản thân mình thôi, tôi còn tưởng lần trước cô sẽ làm hỏng chuyện của tôi chứ."
Trong lòng Tô Niệm Tinh vô cùng thấp thỏm, nếu như lần trước cô phá hỏng chuyện của cô ta thì liệu cô gái này có muốn đối phó với cô không?
Cô chỉ vào người bên cạnh: "Không phải lần nào cô cũng sẽ may mắn được như vậy đâu.'
Khóe miệng của cô gái trẻ nhếch lên một nụ cười châm biếm: "Trên đời này không có ai là hoàn hảo cả, tất cả đều có nhược điểm."
Tô Niệm Tinh gật đầu thừa nhận: "Đúng, con người quả thật đều có nhược điểm, nhưng cô cũng không quen biết gì tôi thì làm sao biết tôi có nhược điểm gì? Sau này đừng làm loại chuyện này nữa."
Cô gái trẻ không trả lời cô mà chỉ đắn đo vài giây, sau đó "ừm" nhẹ một tiếng rồi quay người rời đi.
"A Tinh?" Tô Niệm Tinh vừa mới đi ra cửa và bước xuống dưới lầu đã nhìn thấy giám sát Lương xách thức ăn đi qua đó.
Cô hơi ngạc nhiên: “Anh đi đâu vậy?”
Giám sát Lương cười đáp: "Anh vẫn đang dưỡng bệnh, đằng nào cũng nhàn rỗi rồi nên anh qua đây nấu bữa sáng cho em được không?"
Ánh mắt của Tô Niệm Tinh dời đến bả vai anh: "Vết thương của anh vẫn chưa lành hẳn ddaau, sao có thể cử động lung tung như vậy được?"
"Không sao, thái thức ăn dùng tay phải, tay trái chỉ đỡ một chút là được ấy mà. Một mình anh ở nhà chán lắm, còn không bằng tới tìm em." Giám sát Lương mím môi, đôi mắt nhìn chằm chằm vào cô như thể chỉ sợ cô từ chối vậy.
Anh đã tới tận đây rồi, Tô Niệm Tinh làm sao có thể từ chối được chứ, cô trực tiếp giao chìa khóa cho anh: "Ngoại trừ phòng ngủ của em không thể vào thì anh có thể thoải mái sử dụng mấy thứ khác."
Cô vẫn chưa gấp chăn đâu, một người có bệnh sạch sẽ như anh chắc chắn sẽ không chịu được.
Hai gò má của cô hơi đỏ lên, không dám nhìn thẳng vào anh.
Trên gương mặt của giám sát Lương hiện ra ý cười nhẹ nhàng: "Được!"
Tô Niệm Tinh tiếp tục đi chạy bộ sáng.
Chạy ở bên ngoài được một vòng rồi quành về nhà thì giám sát Lương cũng đã nấu xong bữa sáng, trên người còn quấn chiếc tạp dề kiểu nam.
Thấy Tô Niệm Tinh nhìn chằm chằm vào mình, giám sát Lương cười bảo: "Anh mới mua đấy, sau này anh muốn thường xuyên tới đây nấu cơm, cho nên mua một cái vẫn tiện hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận