Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1269: Cô Có Biết Kẻ Bắt Cóc Anh Ta Là Ai Không

Chương 1269: Cô Có Biết Kẻ Bắt Cóc Anh Ta Là Ai KhôngChương 1269: Cô Có Biết Kẻ Bắt Cóc Anh Ta Là Ai Không
Hóa ra mấy phóng viên này đều qua đây hỏi chuyện Lý Anh Kiệt bị bắt cóc.
Trên đời này không có bức tường nào không lọt gió, nhất là khi Tô Niệm Tinh còn là đại sư đoán mệnh nổi tiếng ở Hương Giang, còn là cháu dâu mà vua tàu thủy Tô Ngọc Bạch nhìn trúng, cộng thêm gần đây cô còn đóng một bộ phim. Tuy rằng không phải diễn viên chính nhưng danh khí rất cao.
Thân phận và nghề nghiệp của cô đều có độ chủ đề rất cao.
Mấy phóng viên này cũng thật sự thần thông quảng đại, vậy mà lại lục tìm được tin tức cô đã từng cho Lý Anh Kiệt một lời tiên tri cho nên mới qua đây trưng cầu ý kiến của cô.
Tô Niệm Tinh không hề phủ nhận, khi ấy tại hội trường hôn lễ có rất nhiều người biết vụ này.
"Đúng là ba năm trước tôi có cho Lý Anh Kiệt một lời tiên đoán, tiếc là khi ấy anh ta không để tâm đến."
Có phóng viên hỏi cô: "Cô có biết kẻ bắt cóc anh ta là ai không?"
Còn chưa đợi Tô Niệm Tinh kịp trả lời thì lại có một câu hỏi khác tung ra: "Anh ta có thể bình an trở vê không?”
Lại có một vị phóng viên khác hỏi: "Liệu bọn bắt cóc có tống tiền không?”
Các câu hỏi cứ nối tiếp nhau, Tô Niệm Tinh không có cách nào trả lời hết được nên đành kêu mấy người Đại Đao chặn mấy phóng viên ở bên ngoài, còn cô thì vất vả khổ cực lắm mới chui được vào trong cửa hàng dưới sự giúp đỡ của các hàng xóm. Chú Minh cũng chen vào trong: "Mấy phóng viên này đáng sợ thật đó.'...
Các phóng viên vẫn chưa chịu từ bỏ mà túc trực ngoài cửa.
Chú Minh cảm thấy đây không phải là cách hay, bụng ông ta đói đến cồn cào rồi, ông ta đứng bên cạnh cửa nhìn chằm chằm ra bên ngoài, gấp đến quay vòng vòng: "Sao mấy phóng viên này lại phiền phức như vậy chứ?”
Tô Niệm Tinh bật tivi lên, trên đó cũng đang phát sóng bản tin Lý Anh Kiệt bị bắt cóc, còn có người phỏng vấn Lý Lê Giang, đáng tiếc là đối phương hoàn toàn không để ý đến phóng viên mà vội vàng rời đi.
Tô Niệm Tinh cúi đầu rơi vào trầm tư, trước đó lúc cô xem chỉ tay cho Lý Anh Kiệt, đối phương cũng không phải bị bắt cóc vào năm nay mà là tận mấy năm sau cơ, tại sao lại trước thời hạn như thế? Có chỗ nào đó đã xảy ra vấn đề?
"Đại sư, bọn họ đi rồi."
Tô Niệm Tinh choàng tỉnh lại, cô thò đầu nhìn ra ngoài, phát hiện ra cái đám phóng viên đứng chặn kín trước cửa đã chạy về một hướng khác.
Chú Minh mở cửa ra: "Bọn họ sao thế nhỉ?"
Vừa rồi Đại Đao đứng ở ngoài cửa đã nghe được rất rõ ràng, anh ta lập tức đáp: 'Chắc là đến đồn cảnh sát, nghe nói người bắt cóc Lý Anh Kiệt là Hứa Thiếu Phú, anh ta đã bắn chết ba viên cảnh sát mặc quân trang, có bốn viên cảnh sát bị thương, sau khi bắt được một con tin đã lên đường bỏ trốn."
Trong lòng Tô Niệm Tinh chợt căng thẳng.
Bỏ trốn?
Vậy giờ đi bắt chẳng phải sẽ như mò kim đáy bể hay sao?
Đến chiều, quả nhiên đài truyền hình phát sóng đoạn phỏng vấn của phóng viên, người phụ trách vụ án này là tổ trọng án A của tổng khu đảo Hồng Kông, nói cách khác chính là tổ của Đại Lâm, cũng không phải do giám sát Lương phụ trách, xem ra bây giờ anh không thể tiếp nhận án bắt cóc nữa rồi.
Vụ án bắt cóc rình rang đến độ người người đều biết, tất cả mọi người đều đang thảo luận về chuyện này.
Vốn dĩ thị dân Hương Giang đã thích hóng hớt chuyện đời tư của các phú hào rồi, bây giờ Lý Anh Kiệt còn bị bắt, khó tránh khỏi sẽ phải trả một khoản tiền chuộc khổng lồ, ít nhiều gì mọi người cũng sẽ mang theo tâm lý đợi xem kịch.
Bên ngoài có thị dân đi qua đây và nghe thấy mọi người thảo luận mới ra hiệu cho bọn họ mau chuyển sang kênh Phỉ Thúy: "Nghe nói Lý Lê Giang đã khéo léo từ chối cảnh sát cho lắp đặt camera tại nhà mình rồi đuổi hết cảnh sát đi rồi."
Chú Minh lập tức chuyển đến đài Phỉ Thúy, trên đó quả đang phát sóng bản tin tổ trọng án bị ngăn cản.
"Ngay cả mấy phú hào này còn không tin đội cảnh sát Hương Giang thì thôi!"
"Không phải bọn họ không tin mà là bọn họ sợ ném chuột vỡ bình, càng muốn con trai mình còn sống hơn. Chút tiền chuộc đó đối với chúng ta là cái giá trên trời nhưng đối với bọn họ chỉ có thể tính là tiền lẻ mà thôi." Chú Minh không biết là ghen ty hay là vui khi thấy người gặp họa nữa.
Tô Niệm Tinh nhìn bản tin, lập tức thấy lo lắng hơn vài phần.
Đúng lúc này điện thoại vang lên, cô câm máy lên, đầu dây bên kia là giám sát Lương.
Bạn cần đăng nhập để bình luận