Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 744: Không! Vẫn Nên Để Tôi Đi Tìm Anh Đi

Chương 744: Không! Vẫn Nên Để Tôi Đi Tìm Anh ĐiChương 744: Không! Vẫn Nên Để Tôi Đi Tìm Anh Đi
Cô không trả lời câu hỏi của bà chủ nhà mà chỉ sốt ruột nhìn điện thoại.
Bà chủ nhà trọ cũng nhàm chán, lại đang quá tò mò nên cũng không rời đi.
Nửa tiếng sau, Tô Niệm Tinh lại nhấc máy gọi điện tiếp, đầu bên kia điện thoại lập tức có người nhận máy ngay.
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho Đại Đạo đuổi khéo ông chủ đi, sau đó mới nói rõ mục đích của mình: "Nhà anh ở đâu? Tôi muốn thuê anh về làm vệ sĩ của mình.”
"Tôi đi tìm cô được không?" Giọng nói của Đại Đao rất bình tĩnh, thậm chí còn có thể nói là hơi lạnh lùng.
"Không! Vẫn nên để tôi đi tìm anh đi." Tô Niệm Tinh sốt ruột hỏi.
"Không phải cô muốn tìm tôi đâu nhỉ?" Đại Đao thở ra một câu kinh người.
Tô Niệm Tinh sợ đến mức suýt chút nữa đánh rơi điện thoại, lại chỉ nghe thấy đầu bên kia nói: "Đừng tới nữa, tiền này không dễ kiếm đâu. Trong tay mấy người kia lại có súng, đến cảnh sát còn không có cách gì với bọn họ thì thôi, cô cần gì phải nhúng tay vào vũng nước đục này."
Tô Niệm Tinh đã hiểu rồi, Đại Đao quen biết mấy người kia, anh ta cũng biết mấy người đó là kẻ liều mạng.
Mà cũng đúng thôi, ảnh của Diệp Thắng Thiên đã lên các tờ báo lớn rồi, ở nơi nào mà chẳng thấy. Cho dù Đại Đao có sống ở một nơi hẻo lánh cỡ nào thì cũng không có khả năng không nghe được một chút phong thanh gì cả.
Cô hít một hơi thật sâu: "Không phải tôi vì tiền mà chỉ muốn cứu người thôi. Anh nói cho tôi biết thì tôi sẽ tuyển anh làm vệ sĩ của tôi, anh có bằng lòng dấn thân vào chuyện nguy hiểm như vậy không?"
Đầu bên kia điện thoại thật lâu vẫn không có người đáp lời nhưng cô có thể nghe được tiếng hít thở của đối phương.
Một giọng nữ truyền tới: 'Đại Đao? Sao thế?"
Đại Đao trả lời: "Không sao, có người muốn tuyển anh làm vệ sĩ."
"Thật sao? Tốt quá rồi." Giọng nói mừng rỡ của người phụ nữ truyền tới.
"Em hy vọng anh đi làm vệ sĩ sao?"
"Đương nhiên rồi!"
Giọng nói của Đại Đao cuối cùng cũng lớn hơn, lần này anh ta nói với Tô Niệm Tinh thế này: "Thôn Hạ Vi, cuối thôn, tôi sẽ chờ cô ở giao lộ đằng trước cổng thôn, cô đừng tùy tiện xông vào, lòng cảnh giác của mấy người kia rất nặng."
Tô Niệm Tinh nhìn về phía Quan Thục Huệ, cô ta đã mượn một tấm bản đồ ở nhà bà chủ nhà trọ rồi tính toán đại khái: "Một tiếng là có thể đến nơi."
Tô Niệm Tinh cảm ơn rồi sau đó cúp máy, cô vội vàng tạm biệt bà chủ nhà trọ rồi cùng Quan Thục Huệ nhanh chóng rời khỏi căn nhà.
Bà chủ nhà trọ nghe mà hơi mơ hồ: "Chuyện gì thế nhỉ? Sao lại vội như vậy!"
Ra khỏi tòa nhà thì Lương Nhã Tĩnh đã ngôi trên xe .Jeep đợi rồi, đợi khi Tô Niệm Tinh gật đầu với mình một cái, cuối cùng thì cô ấy cũng lộ ra vẻ mừng rỡ: "Đi! Chúng ta tới đồn cảnh sát."
Ba người bọn họ không có súng nên chắc chắn không thể một mình đi tìm Diệp Thắng Thiên được rồi. Tiến triển ở phía bên đồn cảnh sát còn chậm hơn bọn họ dự tính một chút.
Muộn như vậy rồi, sir Trương hoàn toàn không có ở đồn cảnh sát, Trương Chính Bác lái xe cảnh sát đến nhà của sir Trương trước để gọi người dậy, sau đó lại cùng Đại Lâm khuyên nhủ đối phương hết nước hết cái, cuối cùng thì sir Trương cũng đồng ý giúp điều người.
Lúc ba người Tô Niệm Tinh đến thì sir Trương vừa mới ký điều lệnh xong, Trương Chính Bác cầm điều lệnh đến đội Phi Hổ, còn Đại Lâm thì đi xin phối súng cho các thành viên tổ A.....
"Hai tiếng nữa chúng ta xuất phát!"
Lương Nhã Tĩnh vừa nghe nói còn phải đợi lâu như vậy, hai hai ngón tay đã gõ vào vô lăng: 'Chậm quát"
Tô Niệm Tinh nhìn đồng hồ, đã là ba giờ sáng rồi, đợi bọn họ tập hợp đầy đủ là năm giờ, cộng thêm một tiếng đồng hồ lái xe nữa thì sáu giờ mới đến được thôn Hạ Vi.
Lúc ấy cách thời gian sir Lương trúng đạn chỉ còn lại vài phút, thời gian quá mức eo hẹp.
Lòng bàn tay của cô vẫn luôn mướt mồ hôi, cô cầm khăn giấy lên lau khô rồi gõ tay lên đầu gối, đầu gối vẫn đang run không ngừng.
Lỡ như bọn họ không tới cứu kịp thời, sir Lương lại mất máu quá nhiều mà chết thì phải làm sao?
Vậy cô... cô quả thật không dám nghĩ nữa.
Lương Nhã Tĩnh nhìn thấy một màn này bèn hít một hơi thật sâu, bảo: "Đại sư, cho dù kết quả thế nào thì lần này vẫn phải cảm ơn cô." Tô Niệm Tinh nghiêng đầu nhìn cô ấy: "Không có gì! Đây là việc mà tôi nên làm mà."
Bạn cần đăng nhập để bình luận