Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 834: Vẫn Là A Tỉnh Có Mắt Nhìn

Chương 834: Vẫn Là A Tỉnh Có Mắt NhìnChương 834: Vẫn Là A Tỉnh Có Mắt Nhìn
Lương Nhã Tĩnh vội vàng lấy lì xì của mình cược cho Tô Niệm Tinh thắng.
Trịnh Kiện Hạo không cược cho Tô Niệm Tinh mà cược cho mẹ mình, dù sao thì mẹ anh ta cũng chính là dân chuyên đánh mạt chược mỗi ngày mà, trước đây người thắng nhiều nhất cũng là bà ta.
Tô Ngọc Bạch nghe thấy những người khác đều được đặt cược còn mình thì không, da mặt lập tức run lên: "Mấy đứa bây có hiếu quá vậy, sao không đứa nào thèm đặt cho ông? Bình thường ông đều nhường bọn họ, xem ra lần này không thể hiện bản lĩnh thật một chút là không được rồi."
Tô Niệm Tinh vừa cười vừa tiếp lời: "Trước đây cháu từng đánh cờ vây với ông ngoại, ông đúng là lợi hại lắm đó."
Tô Ngọc Bạch nghe thấy Tô Niệm Tinh khen mình là lập tức vênh váo đắc ý: "Nghe thấy chưa? Vẫn là A Tinh có mắt nhìn? Mấy đứa bây bớt coi thường người đi, ông có thể mở xưởng đóng tàu khắp toàn thế giới cơ mà, chỉ là đánh ván mạt chược mà thôi, lẽ nào ông còn thua tụi bây được chắc?"
Những người khác cũng hơi dao động, bọn họ đưa mắt nhìn nhau, thật hay giả vậy?
Cũng có người cược cho Tô Ngọc Bạch thật, dù sao thì ông cụ đúng thật cũng là dân kinh doanh lâu năm, mọi người đều nói không buôn bán thì không gian trá, có thể kinh doanh đến quy mô lớn như vậy nhất định là một kẻ đại gian rồi, ông ta không có khả năng không biết đánh mạt chược.
Dì cả thấy con trai A Bảo cược cho cha mình mà có hơi không vui: "Cha, cha dọa người khác mà cũng coi được sao, cha lừa mấy đứa cháu ruột của mình mà trong lòng cha thoải mái được sao?” Tô Ngọc Bạch lẩm bẩm: "Cái này gọi là binh bất yếm trá, ai kêu nó dễ bị lừa như vậy chứ?”
A Bảo muốn lấy tiên của mình về nhưng A Cảnh lại đè tay anh ta xuống: "Đặt rồi không hối hận, không thể lấy về nữa, để lần sau đi."
A BẢo chỉ có thể rút tay về với vẻ tiếc nuối và nhìn chằm chằm vào bàn mạt chược.
Sau một ván, tất cả mọi người đều ngớ người, đúng là Tô Ngọc Bạch thắng thật.
Tô Ngọc Bạch lắc đầu với vẻ đắc ý vô cùng: "Nhìn thấy chưa? Ông thắng rồi đấy! Xem mấy đứa các cháu không có mắt nhìn đi, vẫn là A Bảo lợi hại!"
Lương Nhã Tĩnh nhìn về phía anh trai mình: "Không phải anh nói cô ấy lợi hại lắm sao?"
Làm lỗ mất năm vạn tiền cược của cô ấy, nếu như cược hết toàn bộ thì cô ấy trắng tay trở về mất.
Tô Niệm Tinh nở nụ cười áy náy với giám sát Lương: "Không giống quy tắc em hay chơi ngày trước cho lắm."
Cô chơi là mạt chược Bắc Kinh, phiên hình khá ít, không có phiên hình lớn thường thấy cho nên xác suất ù khá lớn.
Còn mạt chược Hương Giang tổng cộng có năm mươi tư loại phiên hình, phiên hình cao nhất là mươi ba phiên cũng được gọi là "dịch mãn”, còn các phiên hình khác cũng bao gồm rất nhiều cách thức tổ hợp thường thấy.
Mạt chược Hương Giang quy định số lần ù, điểm này yêu cầu người chơi phải quen với phiên hình cơ bản, đánh bài phải linh hoạt và nhạy bén.
Một điểm khá đặc biệt ở đây là mạt chược Hồng Kông có khái niệm "hòa” nói cách khác là lưu cục. Tổng cộng có hai loại trường hợp có thể dẫn đến "hòa."
Một là: Có nhà cái đánh Tây Phong sau đó ba nhà khác đều theo tây thì gọi là "tứ quy tây.'
Hai là: Trong một ván, sau khi số lần ăn bài vượt qua bốn nhóm thì được gọi là hòa, hoặc cũng gọi là "tứ cống hòa bài."
Trên bàn đang xào bài, sau khi tìm hiểu rõ được những quy tắc khác của mạt chược Hồng Kông, Tô Niệm Tinh mới coi như yên tâm hơn.
Ván thứ hai, giám sát Lương vẫn đặt cược cho cô như cũ.
Lương Nhã Tĩnh cân nhắc kỹ nhiều lần rồi lại cược cho dì ba, bởi vì dì ba quả thật đánh bài rất giỏi.
A Cảnh thấy giám sát Lương lại cược cho Tô Niệm Tinh mà khóe miệng lộ ra vẻ châm biếm: “Anh cũng vì một nụ cười của mỹ nhân mà không tiếc tiền quá nhỉ, cẩn thận lại thua trắng tay đấy."
Giám sát Lương bật cười: "Không sao, thua các cậu thì tiên cũng không tiêu đến tay người khác."
Tô Ngọc Bạch lập tức khen ngợi: "Câu này nói hay lắm đấy."
A Cảnh bĩu môi: "Chi biết nịnh bợ”"
Ván thứ hai kết thúc, Tô Niệm Tinh dẫn đầu ù trước, những người khác ngớ người: "Nhanh thế?"
Mới có mấy ván thôi mà.
Tô Ngọc Dung ở bên cạnh kiểm tra lại: "Đúng là ù rồi, không sai đâu!"
Lương Nhã Tĩnh oa một tiếng hô lên: "Lợi hại quá! Đúng là thắng thật rồi này." Ván thứ ba, Lương Nhã Tĩnh đổi sang cược cho Tô Niệm Tinh. Giám sát Lương thì vẫn cược cho cô, những người lại có người cược cho mẹ mình, có người đổi sang cược cho Tô Niệm Tinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận