Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 717: Sao Cô Ấy Lại Chẳng Có Một Chút Phản Ứng Nào Hết

Chương 717: Sao Cô Ấy Lại Chẳng Có Một Chút Phản Ứng Nào HếtChương 717: Sao Cô Ấy Lại Chẳng Có Một Chút Phản Ứng Nào Hết
"Đã khai rồi." Đại Lâm vỗ ngực với vẻ tự tin tràn đầy: "Có Đại Lâm tôi ra trận, cô ta không dám không khai."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm, giao đồ ăn xong, cô quay người định đi.
Quan Thục Huệ nhìn bóng lưng của cô: "Rốt cuộc bọn họ có đang hẹn hò không vậy? Sao cô ấy lại chẳng có một chút phản ứng nào hết?"
Đại Lâm ngẩng đầu nhìn qua, vừa định mở miệng nhưng trong lúc vô tình lại liếc mắt nhìn thấy một bóng người sau lưng cô ta, anh ta huých vào người đối phương một cái, ho nhẹ một tiếng: "Mau ăn đi! Sir Lương còn đang đợi báo cáo kia kìa."
Quan Thục Huệ vừa quay đầu đã trông thấy sir Lương, cô ta sợ hết hồn, vội vàng đi sắp xếp văn kiện. ...
Tia nắng ban mai đầu tiên xuyên qua cửa sổ chiếu vào trong phòng, để lại vài đốm nhỏ li ti trên gương mặt của Tô Niệm Tinh, cô chậm rãi mở mắt ra rồi giơ tay ở cửa sổ, bên ngoài đã sáng trưng rồi, cùng với sự tươi mới giáng xuống nhân gian, những tia sáng ngày mới chiếu xuống các tòa nhà những vạt nắng vàng rực rỡ, mạ lên một lớp vàng óng cho khu nhà trọ cao tầng này.
Cô chạy bộ men theo con đường đến khi đầu túa đầy mồ hôi hột mới vòng về theo đường cũ, lúc chạy đến cửa lại gặp được giám sát Lương.
"Sao anh lại tới đây?" Tô Niệm Tinh lau mồ hôi trên trán và chậm rãi hít thở.
Giám sát Lương xách đồ trong tay lên: "Nhã Tĩnh bận đi công tác rồi, một mình tôi ở nhà ăn cơm có hơi buồn nên muốn tìm cô ăn bữa sáng chung."
Hai mắt Tô Niệm Tinh sáng ngời: "Hôm nay tôi có lộc ăn ghê, Nhã Tĩnh luôn khen anh nấu ăn rất ngon, để tôi nếm thử tay nghề của anh coi sao."
Đi vào nhà, giám sát Lương vào nhà bếp hâm nóng lại cháo vì nó đã hơi nguội rồi.
Tô Niệm Tinh lấy quần áo đi tắm trước, lúc đi ra ngoài thì bữa ăn đã được bày biện xong.
"Oa, ăn bữa sáng phong phú như vậy cũng xa xỉ quá rồi đó?" Có món mặn có món chay, có cháo còn có bánh, một bữa sáng này làm cũng tốt không ít thời gian đấy chứ?
Giám sát Lương khá là tự hào: "Chay mặn phối hợp mới có thể cân bằng dinh dưỡng, Nhã Tĩnh có ăn thế nào cũng không béo chính là kiệt tác của tôi đấy.
Tô Niệm Tinh nghe anh khoe khoang, không nhịn được mà bật cười theo: "Làm em gái anh đúng là tốt ghê."
Giám sát Lương gắp một miếng bánh cuộn cho cô: "Cô nếm thử cái này đi."
"Đây là gì thế? Ăn vào trơn tuồn tuột." Tô Niệm Tinh là người phương Bắc nên không quen thuộc đồ ăn phương Nam cho lắm, có rất nhiều món chưa từng ăn qua.
"Bánh cuộn kiểu Quảng Đông đấy, năm ngoái tôi đến Thâm Quyến công tác đã học được của một vị đầu bếp lâu năm. Ông ấy đã dạy tôi phối nguyên liệu và chế nước tương kiểu gì.
Cái này được làm từ bột gạo đấy, ở Hương Giang cũng có bánh cuộn nhưng đại đa số các cửa tiệm vì muốn nhanh gọn nên vỏ bột làm rất dày, khẩu vị sẽ kém hơn một chút." Giám sát Lương nhìn cô với vẻ mong chờ: "Ngon không?”
Tô Niệm Tinh híp mắt lại đầy hài lòng: "Vô cùng ngon luôn ấy, làm cái này rất rắc rối đúng không?"
Giám sát Lương lắc đầu: "Không đâu, hấp nóng bánh cuộn cũng chỉ khoảng hai, ba phút mà thôi, nước tương thì điều chế một tuần một lần là được, không nhất thiết phải ngày nào cũng pha."
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho anh cũng ăn một miếng đi: 'Một mình ăn đúng là không có vị gì cả."
Giám sát Lương ăn một miếng thì cô mới động đũa tiếp.
"Đồ ăn mà anh làm rất thanh đạm, vệ sinh sạch sẽ hơn mua ở bên ngoài nhiều." Tô Niệm Tinh cười bảo: "Cuối cùng thì tôi cũng biết tại sao Nhã Tĩnh lại muốn sống chung với anh rồi, buổi tối tỉnh dậy chỉ cần đợi ăn là được, áo đến duỗi tay, cơm đến há miệng, thật tốt bao nhiêu, nếu tôi cũng có một ông anh trai tốt như vậy thì tốt quá."
Giám sát Lương ngẩng đầu nhìn cô, nói với ý ám chỉ: "Cũng không nhất thiết cứ phải là anh trai."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Tôi biết chứ, có thể tìm một người giúp việc mà, nhưng bây giờ nhà tôi vẫn còn nhỏ quá, thuê thêm một người giúp việc thì chật bỏ xừ, đợi cuối năm tôi chuyển vào nhà to rồi chắc chắn sẽ thuê một người giúp việc. À đúng rồi, Nhã Tĩnh đi đâu công tác vậy?"
Giám sát Lương thấy cô dùng vài ba câu chuyển chủ đề mà trên gương mặt xưa nay không có biểu cảm gì chợt tiu nghỉu hơn hẳn, anh lại xốc lại tinh thần rồi đáp: "Con bé đến Anh quốc tham gia một hội nghị nghiên cứu thảo luận, đến thứ tư mới về đây."
Bạn cần đăng nhập để bình luận