Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 687: Chẳng Trách Ông Ta Không Cho Tôi Sinh Con Nữa

Chương 687: Chẳng Trách Ông Ta Không Cho Tôi Sinh Con NữaChương 687: Chẳng Trách Ông Ta Không Cho Tôi Sinh Con Nữa
Cô nhìn người phụ nữ: "Trước đây chồng bà từng có vợ ở nông thôn, bà có biết chuyện này không?"
Người phụ nữ sững sờ: 'Hả? Tôi không biết, lúc tôi quen biết ông ta thì ông ta mới hai mươi, còn tôi mới mười tám. Chúng tôi quen biết nhau mười chín năm trời, vì ông ta mà tôi đã sảy thai sáu lần liên, bây giờ không thể sinh được con nữa mà ông ta còn trách tôi.'
Tô Niệm Tinh thấy bà ta lại tiếp tục nữa rồi bèn vội vàng ngắt lời đối phương: "Người đàn bà ở nông thôn kia đã đẻ con cho ông ta rồi."
Người phụ nữ kinh ngạc đến mức không màng lau nước mắt đang lăn dài trên gò má nữa: "Hả? Ông ta có con rồi á."
Dường như bà ta nghĩ đến gì đó mà mặt mày xanh mét lại: "Chẳng trách ông ta không cho tôi sinh con nữa, nói gì mà điều kiện kém, sinh rồi không dễ nuôi, nhưng hóa ra ông ta đã có con từ lâu rồi."
Các hàng xóm lại tới tấp chửi người đàn ông này hèn hạ bỉ ổi: "Ông ta đã có con rồi vậy bà phải làm sao bây giờ? Giờ tuổi tác đã lớn như thế, lại còn sảy thai nhiều lần liên, cơ thể cũng đã tổn hại, muốn sinh cũng không thể sinh được nữa. Sao có thể làm như vậy được chứ? Đúng là thứ vô lương tâm mà.'
Những thực khách khác cũng chửi mắng theo, đương nhiên, cũng có người cảm thấy người phụ nữ này mất mão: "Ông ta kêu bà phá thai thì bà phá luôn à, não bà là não heo hay gì vậy? Bà còn là mẹ được nữa sao, con của chính mình còn không yêu mà cũng không biết xấu hổ ngồi ở đấy khóc."
"Bà bị chồng vứt bỏ đúng là đáng đời cả thôi!" Người phụ nữ càng nghe càng thấy đau lòng, vừa lau nước mắt vừa khóc.
Tô Niệm Tinh thấy mọi người chửi mắng nặng lời như vậy bèn ra hiệu cho họ im lặng: "Tâm trạng của bà ta vốn đã không ổn định rồi mà các người còn chửi bà ta nữa, lỡ như bà ta nghĩ quẩn thì phải làm sao? Việc đã đến nước này rồi vẫn nên từ từ khuyên nhủ bà ta đi. Phụ nữ cũng không phải cứ đẻ được con thì mới sống được."
Người phụ nữ cũng không phải vì không đẻ được con mà thấy buồn bã, mà là vì chồng bà ta đã phản bội vợ kia kìa.
Mọi người dần dần lấy lại bình tĩnh.
Tô Niệm Tinh thở dài: "Bà hiểu lầm ông ta rồi. Ông ta chưa từng liên lạc gì với đứa con cả, trong lòng ông ta chỉ có mỗi sự nghiệp thôi chứ nào có chỗ cho con cái. Nhưng chính vì ông ta không nuôi con cho nên mới xảy ra kết cục ngày hôm nay đấy."
Các hàng xóm láng giềng đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều rất khó hiểu: "Là sao? Bọn họ ly hôn thì có liên quan gì đến đứa con này sao?"
"Có phải ông ta muốn dẫn đứa con về nhưng bà ta không đồng ý không?"
Người phụ nữ thấy mọi người nghi ngờ mình bèn vội xua tay: "Không có, tôi cũng không biết ông ta có con thì làm sao có khả năng không đồng ý được chứ."
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không phải! Đứa con ở nông thôn kia chính là bà hai đã chen chân vào cuộc hôn nhân của bọn họ đấy!"
Toàn bộ hàng xóm đều ngây người hết cả, đây là loạn luân mà?
Thật ghê tởm quá đi mất!
Chú Minh đặt cốc trà mới uống được một nửa lên mặt bàn: "Cái cái cái..." Hương Giang là một thành phố rất chú trọng vào đạo hiếu và luân lý, khác với Nhật Bản, bọn họ rất không thích loại tình yêu bất thường như loạn luân này, độ chấp nhận gân như bằng không, nhất là người lớn tuổi đã bắt đầu xuất hiện vấn đề sinh lý: "Sao lại tởm thế không biết! Đứa trẻ này đã bị nuôi vứt rồi, là cố tình đúng không?"
"Chắc chắn là cố tình rồi, ai có thể làm ra loại chuyện này được chứ. Hương Giang có đến mấy trăm vạn người, nào có trùng hợp gặp được nhau như vậy?"
"Tôi cũng cảm thấy vậy đấy."
Người phụ nữ không hiểu tại sao cô gái trẻ đó lại làm như vậy: "Tại sao thế? Cô ta biết rõ ông ta chính là cha ruột của mình mà vẫn còn cố tình quyến rũ ông ta."
Tô Niệm Tinh không nhịn được mà thở dài: "Bởi vì từ nhỏ cô ta đã là một đứa con hoang, các bạn đồng trang lứa trong thôn đều coi thường cô ta, gần như là bị sỉ nhục cho đến khi lớn cho nên tâm lý của cô ta đã không còn lành mạnh nữa, sau này mẹ cô ta còn sinh bệnh mà chết."
Ở nông thôn dân phong bảo thủ, chưa kết hôn đã sinh con tuyệt đối có thể tính là một vụ bê bối, khỏi cân nghĩ cũng biết cuộc sống của cô gái trẻ kia thế nào.
"Không phải cô ta thật sự muốn kết hôn với ông ta đấy chứ?" Người phụ nữ xoa hai cánh tay, đột nhiên bà ta cảm thấy mình bị chồng bắt nạt đã không còn thảm đến vậy nữa.
Bạn cần đăng nhập để bình luận