Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 992: Có Phải Trông Già Đi Rồi Không

Chương 992: Có Phải Trông Già Đi Rồi KhôngChương 992: Có Phải Trông Già Đi Rồi Không
Trước khi tới đây Lưu Thiều Quang còn muốn chọc tức đối phương nhưng khi nhìn thấy Trương Dật Tiên đã thành ra như vậy rồi, những lời lẽ ác độc kia của ông ta lại không thốt ra khỏi miệng được nữa mà chỉ có thể lẩm bẩm: "Sao ông lại thành ra thế này?"
Trợ lý liều mạng nháy mắt với Lý Thiều Quang, sao người này cứ đâm thọt vào chỗ đau hết vậy. Vừa rồi anh ta mới lừa thây Trương xong, nhưng bây giờ ông ta nói thẳng băng ra như thế thì sẽ xảy ra chuyện mất.
Quả nhiên, Trương Dật Tiên vừa nghe được câu này của Lý Thiêu Quang xong đã lập tức giục trợ lý cầm gương tới, ông ta sờ gương mặt mình, giọng nói nghe có vẻ sốt ruột: "Tôi thế nào cơ? Có phải trông già đi rồi không?”
Trợ lý bị ông ta dọa sợ nhưng lại không dám chọc giận ông ta mà chỉ đành tìm cái gương tới.
Đợi chiếc gương được mang qua, Trương Dật Tiên nhìn gương mặt già nua của mình trong gương mà nội tâm bắt đầu tranh đấu, dường như có một thứ cảm xúc nào đó đang sục sôi trong huyết quản của ông ta và đang dần dần lan đi khắp toàn bộ cơ thể.
Đây là nỗi sợ đã áp chế trong đáy lòng suốt nhiều năm, là ác nghiệp không có cách nào ngăn cản đang tới đòi ông ta bồi thường, nó tới rất mạnh mẽ, cường thế và dữ dội, đánh thức rất nhiều chuyện ác mà ông ta đã lặng lẽ làm suốt bao nhiêu năm nay.
Mỗi một sinh mệnh tươi mới ấy đều bị ông ta giơ tay dễ dàng gặt bỏ, bây giờ cũng đã đến thời khắc ông ta phải bồi thường rồi.
Miệng ông ta run lên, răng va lập cập vào nhau. Nhưng cứ cố tình vào đúng lúc này, Tô Niệm Tinh lại bước lên một bước, khóe mắt cong lại: "Đại sư? Ông sao thế? Tôi tới để nói với ông rằng lời tiên tri thứ ba của tôi đã thành công rồi. Một nghìn vạn đô la Hồng Kông của tổ chương trình sắp đến tay tôi. Mà tôi nghe nói ông am hiểu phong thủy học lắm, ông cảm thấy tôi nên làm chuyện tốt gì mới có thể tích đức, cầu một thiện quả đây?"
Lời nói bông đùa của cô lại giống như biến thành hàng nghìn hàng vạn cây kim đâm vào người ông ta.
Thiện quả?
Đúng rồi, huyền học chú trọng vào nhân ở kiếp này và quả ở kiếp sau. Kiếp này ông ta không làm chuyện tốt thì kiếp sau phải xuống địa ngục.
"Trương đại sư, ông cò còn nhớ Sinh Tử không?" Giọng của giám sát Lương lạnh lùng, trong ánh mắt còn lẫn theo ác ý mà không một người nào có thể ngăn cản được.
"Tổ trạch của nhà Sinh Tử sắp được quy hoạch, ông nhìn thấy cậu ấy sắp kiếm được một khoản tiền to nhưng ông lại không nói cho họ biết, ngược lại, còn lợi dụng tâm tình nôn nóng muốn cứu sống vợ của cha Sinh Tử để ép bọn họ phải bán tổ trạch cho ông. Cuối cùng, người không cứu về được, còn ông thì dựa vào tổ trạch của người ta để kiếm tiền, thậm chí còn khiến người thân của Sinh Tử đánh chết cậu ấy."
Mấy chuyện này đã trôi qua mười mấy năm rồi, lâu đến mức Trương Dật Tiên đã quên mất lúc trước tại sao ông ta có thể tới được Mỹ.
Nhưng ông ta quên cũng không có nghĩa là sự việc chưa xảy ra. Trương Dật Tiên nghĩ đến hồi còn trẻ bản thân khao khát phát tài, mong muốn được thành danh, ông ta đã dễ dàng lấy được sự tín nhiệm của cha Sinh Tử sau đó cướp mất tổ trạch kia, kiếm được một nghìn vạn đô la Hồng Kông trong cuộc đời.
Đó chính là khoản tiền nhiều nhất mà ông ta kiếm được cho đến tận bây giờ và cũng là một lần cuối cùng luôn, từ đó về sau, sự nghiệp của ông ta cứ trượt dốc không phanh.
"Sau này mộ tổ của ông bị người đào, mọi người đều nói là báo ứng cải" Hai mắt giám sát Lương như chim ưng, lóe lên vẻ khiêu khích: "Nếu thật sự là báo ứng vậy tại sao ông đã hại chết một nhà ba người bọn họ mà vẫn có thể sống được lâu như vậy chứ? Ông trời đúng là bất công."
Lời nói của anh vang dội hữu lực nhưng cũng không nặng nề u ám. Anh giống một sứ giả chính nghĩa nhưng lại làm cho Trương Dật Tiên vốn đã chột dạ lại tức đến run người, ngón tay của ông ta chỉ vào giám sát Lương, khóe miệng run lên: “Cậu... cậu là ai?”
Giọng của ông ta sắc bén lạ thường, giống như tiếng kim loại va chạm vào nhau vậy, nếu như nghe kỹ thì còn có thể nghe ra được ông ta đang sợ hãi.
Giám sát Lương không trả lời câu hỏi của ông ta, nhưng Lý Thiêu Quang nghe thấy ông ta từng làm ra nhiều chuyện độc ác như thế cũng thu lại lòng đồng cảm của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận