Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1134: Tính Cả Mấy Chỉ Phí Này Nữa

Chương 1134: Tính Cả Mấy Chỉ Phí Này NữaChương 1134: Tính Cả Mấy Chỉ Phí Này Nữa
Trương An Khang đáp: "Kem dưỡng da lan tử la, bán chạy lắm đấy."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng, tương lai hàng hóa nước ngoài du nhập vào thị trường, rất nhiêu mỹ phẩm Hàn Quốc vừa rẻ vừa nỡ bỏ tiên ra quảng cáo, trong thị trường cao cấp còn có cả hàng Nhật và hàng châu Âu, cho nên lượng tiêu thụ của nhãn hiệu này chỉ có càng ngày càng thấp mà thôi.
Nhìn máy nhà xưởng này đột nhiên cô không còn hứng thú đầu tư nữa, nếu cô hùn vốn thì sẽ không thể nắm được quyền hạn lớn trong công xưởng, còn nếu cô mua lại toàn bộ thì nhất định phải giải quyết được vấn đề người thừa trong công xưởng quốc doanh và mua lại tuổi nghề của bọn họ, tính đâu ra đấy cũng không lời, còn không bằng đi mua đất rồi tự mình xây xưởng, tự mình nhập thiết bị.
Nhưng cũng giống như trước đó cô lo lắng đấy, đó là không tìm được nhân tài mà mình tin tưởng.
Trừ phi cô ở lại Bắc Kinh đợi khung sườn xây dựng xong trước sau đó tìm được một người có thể tin tưởng rồi giao lại cho đối phương quản lý, tiếp đấy mới có thể trở về Hương Giang rồi lại phái nhân viên quản lý ở Hương Giang sang bên này làm lão đại.
Cô liếc mắt nhìn danh sách một lượt, duy chỉ có mỗi xưởng phích nước là có thể đầu tư, chẳng qua, lấy toàn bộ công xưởng này cũng không biết sẽ hết bao nhiêu tiền.
Cô tùy tiện chọn công xưởng phích nước nóng và xưởng sản xuất xe đạp, ngỏ ý là muốn đi xem thử.
Trương An Khang mời bọn họ lên xe rồi nhanh chóng đến xưởng sản xuất xe đạp.
Xưởng trưởng dẫn lãnh đạo trong xưởng đứng ở cửa chào đón, bên trên còn kéo băng rôn "hoan nghênh thương nhân Hương Giang tới công xưởng chỉ đạo."
Ngay khi đám người Tô Niệm Tinh xuống xe là mấy người này đã gióng trống khua chiêng, nhiệt liệt chào mừng khiến Tô Niệm Tinh chỉ cảm thấy bối rối, đám người giám sát Lương cũng không hiểu gì cả.
Trương An Khang ra hiệu cho xưởng trưởng giải thích với Tô Niệm Tinh.
Công xưởng này thật sự rất lớn, ngoại trừ có phân xưởng sản xuất ra thì còn có đủ các bộ phận khác nhau mà Tô Niệm Tinh chưa từng nghe nói tới. Công xưởng của cha cô cũng được tính là một công ty đã lên thị trường rất lớn nhưng không có nhiều bộ phận phúc lợi đến như vậy.
Ở đây có văn phòng quản lý xí nghiệp, văn phòng quản lý chất lượng, bộ phận quản lý nhà ở, bộ phận hành chính, bộ phận ăn uống, nhà trẻ, bệnh viện, trường kỹ thuật, đại học công nhân viên chức...
Tô Niệm Tinh nhìn mấy bộ phận này với vẻ nghi ngờ, hỏi bọn họ chúng để làm gì.
Xưởng trưởng giải thích: "Văn phòng quản lý xí nghiệp chuyên phụ trách dẫn đầu thiết lập kế hoạch phát triển lâu dài và phương án cuối năm trong công ty.'
Cái này còn có thể hiểu được nhưng bộ phận quản lý nhà ở, à đúng, thời buổi này công xưởng còn tặng nhà ở cho, vậy chỉ tiêu chắc chắn sẽ rất lớn.
Nhà trẻ, bệnh viện, trường kỹ thuật và đại học công nhân viên chức cũng đều là mấy nơi phải tiêu tiền hết.
Cô hỏi xưởng trưởng: "Vậy các công có từng tính toán giá thành của một chiếc xe đạp mà xưởng các ông sản xuất là bao nhiêu tiền không?”
Cô chỉ vào một tấm biển ở cửa bộ phận: "Tính cả mấy chỉ phí này nữa."
Xưởng trưởng đáp: "Một chiếc xe khoảng một trăm hai mươi đồng."
Tô Niệm Tinh nhắc nhở ông ta: "Nhưng tôi đi dạo phố ở bên ngoài phát hiện ra một chiếc xe đạp mới chỉ một trăm năm mươi đồng thôi."
Một chiếc xe chỉ kiếm được có ba mươi đồng lại còn không bao gôm phí vận chuyển, chẳng trách mà phải đối diện với nguy cơ phá sản.
Cô nói với Trương An Khang: "Nếu tôi muốn mua lại nhà xưởng này thì sẽ đầu tư toàn bộ, nhưng tôi sẽ không cần nhiều nhân viên không liên quan như vậy, mấy nơi như nhà trẻ kia đều phải hủy bỏ hết, tôi chỉ phụ trách trả tiền lương cho nhân viên mà thôi."
Trương An Khang cười đáp: "Hiển nhiên rồi, mấy nơi này được xây vào thời đại kinh tế kế hoạch, là phúc lợi của nhà xưởng, nếu như đổi thành tư nhân vậy tất nhiên đều sẽ do cô quyết định rồi."
Xưởng trưởng muốn nói lại thôi vì bị Trương An Khang lườm cháy mặt.
Tiếp theo đấy, Tô Niệm Tinh lại đi xem xưởng phích nước, tình hình ở bên này cũng tương tự với bên xưởng sản xuất xe đạp, cũng thiết lập rất nhiều bộ phận không liên quan như vậy. Mà mấy bộ phận phi sản xuất khổng lồ như vậy vẫn tiêu tốn rất nhiều chi phí, công xưởng có kiếm được nhiều tiền hơn đi chăng nữa cũng không thể chống đỡ được bao lâu.
Cô rời khỏi công xưởng rồi hỏi Trương An Khang: "Nếu mua lại hoàn toàn hai nhà xưởng này thì tôi không cần một công nhân nào hết, phải tuyển mới lại từ đầu, giá cả là bao nhiêu?"
Trương An Khang hơi ngạc nhiên: "Không cần một người nào hết sao?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận