Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1153: Đi Dạo

Chương 1153: Đi DạoChương 1153: Đi Dạo
Giám sát Lương nghĩ ngợi cẩn thận, cảm thấy cũng có lý: "Nếu lấy thì phải nhanh lên, chúng ta không có nhiều thời gian đâu."
Tô Niệm Tinh thấy thái độ của anh quay ngoắt 180 độ mà bật cười ha ha: "Càng đến thời điểm này thì càng không thể sốt ruột, nếu anh để lộ đuôi vào đúng lúc này thì sẽ thất bại trong gang tấc ngay."
Giám sát Lương gật đầu với vẻ mặt không thay đổi: "Được, nghe em tất"...
Sáng ngày hôm sau, một nhóm người Tô Niệm Tinh đến nhà ăn dùng bữa, đám người Trương An Khang đã tới rồi.
Cô hỏi ông ta rằng đã bàn đến đâu rồi.
Trương An Khang ngỏ ý là vẫn còn đang họp: "Phía bên lãnh đạo thành phố không cho phép sa thải nhân viên, việc này có liên quan đến vấn đề trị an của thành phố, đây là giới hạn, tôi muốn khuyên cô cân nhắc lại."
Ngược lại thì câu này cũng đúng đấy.
Trước đây Tô Niệm Tinh có đọc được một bài báo nói khi tỷ lệ thất nghiệp tăng lên một phần trăm thì tỷ lệ tội phạm sẽ tăng 0,72 phần trăm. Sở dĩ trị an ở thủ đô hiện nay kém như vậy là do tỷ lệ thất nghiệp rất cao.
Trương An Khang lại tiếp tục thuyết phục nhưng Tô Niệm Tinh không tiếp lời mà hỏi ông ta xem đất cần mua đã thế nào rồi?
Trương An Khang lộ ra vẻ mặt khó xử: "Phía bên cục quản lý đất đai vẫn đang họp thảo luận."
Tô Niệm Tinh nhún vai: "Công xưởng bàn không xong mà đất đai cũng không có nốt, tôi thấy chắc là mình nên sớm kết thúc chuyến đi tới thủ đô này để xuống phía nam thôi. Bạn trai tôi vẫn luôn khuyên tôi đến Thâm Quyến mở xưởng, ben đó cách Hương Giang gần hơn một chút, ngôn ngữ cũng giống nhau."
Giám sát Lương đúng lúc bày tỏ thái độ: "Đúng vậy, bên này vẫn chưa mở cửa nhiều như Thâm Quyến, ở Thâm Quyến mua đất không có nhiều giới hạn như vậy, chúng ta có thể trực tiếp mua đất xây dựng xưởng, em ở bên này đúng là lãng phí quá nhiều thời gian."
Trương An Khang lại khuyên thêm vài câu, Tô Niệm Tinh không ngắt bài thuyết trình của ông ta mà chỉ đáp qua loa có lệ vài câu.
Đợi ông ta nói xong rồi, cô mới lên tiếng: "Sáng nay tôi phải tham gia cuộc họp báo của bên Stone Group, chuyện mua công xưởng này để ngày kia hãng bàn tiếp đi.
Tôi cho các ông hai ngày thôi, ông trở về từ từ khuyên bọn họ cho tốt. Tôi không có ý sa thải toàn bộ người mà chỉ muốn chọn người ưu tú. Công xưởng có phải sống được tiếp thì tôi mới có thể tiếp tục tuyển nhân viên được."
Bọn họ tách ra ở cửa khách sạn, đám người Tô Niệm Tinh đi đến Stone Group.
Bên này đã mời truyền thông tới quảng cáo rồi, ở cửa có dán băng rôn, còn có nghỉ thứ chúc mừng như gióng trống khua chiêng.
Phóng viên của đài truyền hình còn đặc biệt phỏng vấn Tô Niệm Tinh và giám sát Lương, hỏi cô tại sao lại muốn đầu tư vào Stone Group.
Tô Niệm Tinh đáp lời: "Trọng tâm phát triển trong tương lai nằm ở công nghệ, Hương Giang đã du nhập mạng Internet rồi, trong tương lai, nội địa cũng sẽ bắt đầu phát triển, tôi rất coi trọng ngành nghề này." Sau khi phỏng vấn xong chính là ký tên vào văn kiện rồi truyên thông chụp ảnh.
Sau khi kết thúc nghi thức cũng đã đến trưa.
Đoàn Trung Cơ mời bọn họ đến nhà hàng gần đó ăn cơm, trong bữa cơm cũng coi như đã sắp xếp ổn thỏa đâu ra đấy.
Sau bữa cơm, ai đi đường người nấy, một nhóm người Tô Niệm Tinh lại đi dạo phố cho tiêu thực.
"Sắc trời vẫn còn sớm, hay là đến Cố Cung dạo đi?" Giám sát Lương đề nghị.
Cứ đi dạo trên phố một cách không có mục đích như thế, còn bị nhiều người như vậy quan sát như ngắm khỉ thật sự rất không thú vị, còn không bằng đi dạo ở mấy thắng cảnh du lịch.
Kiếm trước Tô Niệm Tinh đã đến mấy nơi này đến phát ngấy luôn rồi nên kiếp này hoàn toàn không nghĩ tới, sau khi nghe được câu này, cô vỗ trán một cái: "Anh xem trí nhớ của em này."
Cô đã từng đi rồi nhưng anh thì chưa.
"Vậy đi đến đó ngắm cảnh đi." Cô nghĩ ngợi: "Cố Cung rất rộng, chỉ mấy tiếng đồng hồ hoàn toàn không đi hết được đâu, hay là đi Thiên Đàn nhé."
Giám sát Lương không có ý kiến, chủ yếu là anh đều chưa từng đi qua mấy nơi này.
Tô Niệm Tinh đi đằng trước dẫn đường cho anh, giám sát Lương thấy cô hào hứng đi phía trước mới vội vàng kéo tay cô: "Em có biết tới Thiên Đàn đi thế nào không? Chúng ta vẫn nên gọi taxi đi nhỉ?"
Tô Niệm Tinh bật cười: "Khỏi cần gọi taxi, cứ đi thẳng men theo con đường này rồi quành một cái là đến nơi ngay, cách chỗ này chỉ hai dặm đường thôi. Chúng ta đi bộ qua bên đó, chứ đứng đây gọi xe cũng không dễ đâu."
Bạn cần đăng nhập để bình luận