Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 779: Cô Đang Xem Bói Đấy Sao

Chương 779: Cô Đang Xem Bói Đấy SaoChương 779: Cô Đang Xem Bói Đấy Sao
Giám sát Lương thấy tâm trạng của cô chán chường bèn duỗi tay đẩy giãn mi tâm đang nhăn lại của cô ra: "Đừng nói lung tung! Sao có thể trách em được, người đáng chết là bọn họ mới đúng! Em không có lỗi."
Bàn tay của anh ấm áp lại tràn đây sức mạnh, giọng nói còn vô cùng trầm thấp êm tai khiến trong lòng Tô Niệm Tỉnh đã bình tĩnh hơn rất nhiều. ...
Sau khi trở về quán ăn, Tô Niệm Tinh lật đọc sổ sách rồi gieo lục hào kim tiên quẻ cho mười bốn cặp cha mẹ còn lại, cô muốn thông qua phương hướng của bói toán để tìm ra được mệnh tướng của chặp cha mẹ phù hợp với Tạ Gia Duệ nhất.
Đây là cả một công trình cực kỳ to lớn, sau khi gieo lục hào kim tiên quẻ xong, mỗi một lần đều phải ghi chép lại cẩn thận, sau đó lại gộp chung lại xem quẻ tượng, cuối cùng với có thể xác định được thông tin của quẻ tượng.
"Cô đang xem bói đấy sao?" Ngay đúng lúc cô đang bói đến nhập tâm thì không biết A Cảnh đã đi vào từ khi nào, trong tay anh ta cầm một bó hóa, không phải hoa hồng đỏ, cũng không phải hoa hồng xanh mà là loại hoa được gấp thành từ những đồng đô la Hồng Kông.
Các hàng xóm nhìn thấy một màn này bắt đầu tỏ ra hóng hớt, ánh mắt nhìn chằm chằm vào bó hoa ấy.
A Trân thì đang dùng hai tay ôm mặt, khoa trương kêu lên: "Oa, phải dùng rất nhiều tiền mới làm ra được đấy chứ?"
Tô Niệm Tinh lại không thích bại lộ cuộc sống cá nhân của mình, đặc biệt là người này còn tặng hoa ngay trước mặt nhiều người như vậy nữa, đây là muốn ràng buộc đạo đức sao? Cô sa sâm mặt mũi, đặt sổ bút và dụng cụ chất lên trước quầy thu ngân, sau đó lạnh lùng nhìn A Cảnh: "Có chuyện gì?"
"Tôi tới tìm cô xem bói đó!" A Cảnh liếc mắt nhìn xung quanh một lượt: "Chỗ này chật hẹp quá! Người cũng quá đông, không thích hợp để nói chuyện bí mật như vậy, tôi chở cô đến phòng bao ở nhà hàng năm sao rồi chúng ta từ từ nói chuyện nhé!”
Lời này nghe qua cứ thấy quái quái thế nào ấy!
Tô Niệm Tinh ngồi xuống ghế: "Không cần đâu! Tôi đổi ý rồi, anh không phải người hữu duyên với tôi hôm nay, tôi không muốn xem bói cho anh, anh đi đi"
A Cảnh thấy cô tức giận, cũng không chịu đi theo mình bèn ngồi xuống đối diện với cô cô, còn thuận tay ném luôn bó hoa qua một bên, sau đó lấy chi phiếu từ trong túi áo ra: "Được! Không đi thì không đi! Tôi đi thẳng vào vấn đề luôn, rời khỏi Lương An Bác đi!"
Trong mắt các hàng xóm lóe lên tia sáng hóng hớt
Gì cơ? Vậy mà Tô Thần Toán và sir Lương lại đang hẹn hò cơ à?
Chuyện từ khi nào vậy, sao bọn họ không biết?
Tô Niệm Tinh bị bộ dáng tự đại này của anh ta chọc cười, cô xùy nhẹ một tiếng, đang định mở miệng cãi lại anh ta thì lại thấy anh ta đưa một tấm chi phiếu ra trước.
A Cảnh chậm rãi mở miệng: "Tôi cũng không nói đùa đâu, cho cô một nghìn vạn để rời khỏi anh ta!"
Tô Niệm Tinh đẩy tấm chi phiếu qua một bên và nhìn thẳng vào mắt anh ta, cô không tài nào lý giải được toàn bộ hành vi này của đối phương: "Tôi ở bên ai hình như không liên quan gì đến anh thì phải? Từ nhỏ đến lớn anh chẳng có một điểm nào bằng được An Bác, bây giờ anh ấy đang hẹn hò với một cô bạn gái không hề có bối cảnh hiển hách không phải càng đúng ý của anh hay sao?
Sau này anh liên hôn rồi cũng có thể nhận được nhiều cổ phần hơn anh ấy. Nhưng bây giờ anh làm vậy là có ý gì đây? Chướng mắt anh ấy được sống hạnh phúc à?”
A Cảnh khoanh tay, bản mặt thối vô cùng: "Tôi không ấu trĩ như cô nghĩ đâu! Tôi với An Bác không hợp nhau là vì anh ta luôn luôn cao ngạo vênh váo, nhưng tôi thật sự không ngờ một người chẳng coi ai ra gì như anh ta lại đi thích loại đàn bà thiển cận như cô. Đây không phải là tự hạ thấp mình hay sao?
Tôi muốn thắng anh ta thì có thể thắng một cách quang minh chính đại! Anh ta lấy một đứa con gái không có thân phận, không có địa vị thì tính là cái quái gì chứ?
Mới đấu được một nửa đã bỏ cuộc?"
Tô Niệm Tinh nhún vai, lời nói ra lại càng chọc tức người hơn: "Anh ấy đắm chìm trong trụy lạc cũng được, mà tự hạ thấp mình cũng được, hình như cũng đâu liên quan gì đến anh đâu?
Anh là cái loại người nhà gì vậy?
Họ của anh là Bao, họ của An Bác là Lương, hai người các anh hoàn toàn là người của hai gia đinh khác nhau. Anh không cần phải quản nọ quản kia đâu, chuyện giữa tôi với An Bác không hề liên quan gì đến anh, anh cứ quản tốt bản thân mình đi đã."
Bạn cần đăng nhập để bình luận