Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 777: Hơn Hai Vạn Cũng Đáng Để Cô Hô To Gọi Nhỏ Sao

Chương 777: Hơn Hai Vạn Cũng Đáng Để Cô Hô To Gọi Nhỏ SaoChương 777: Hơn Hai Vạn Cũng Đáng Để Cô Hô To Gọi Nhỏ Sao
"Đừng quên trả tiền xem quẻ, gấp thì gấp đôi giá tiền, 21360 đô la Hồng Kông nhé." Tô Niệm Tinh thấy anh ta định đi lập tức khum hai tay thành hình cái loa nhắc nhở đối phương.
A Cảnh khẽ cười một tiếng: "Hơn hai vạn cũng đáng để cô hô to gọi nhỏ sao?"
Tô Niệm Tinh lại không hề cảm thấy thất thố một chút nào cả, cô nhún vai: “Đành chịu thôi, tôi là người nghèo mà."
Cô quay đầu cười lấy lòng Tô Ngọc Bạch: "Ông ngoại, ông xem, cháu chỉ là một người nghèo thôi, sau này cháu gả cho An Bác rồi, anh ấy cũng sẽ bị cháu liên lụy mất, vì nghĩ cho tương lai của anh ấy, sau này ông phải chia nhiều tiền cho anh ấy một chút đó."
A Cảnh trợn tròn mắt, không dám tin cô lại nói ra một cách oang oang như vậy, cô nghèo thì cô có lý à, sao loại đàn bà này lại thô thiển như vậy chứ?
A Cảnh vung tay áo rời đi, Tô Niệm Tinh ngồi lên ghế đợi người.
Tô Ngọc Bạch thấy cô dùng mình xong rồi đã vội ném đi: 'Không lấy lòng tôi nữa sao? Nói không chừng tôi thật sự sẽ cho các cháu thêm ít cổ phần đấy?"
Khóe môi của Tô Niệm Tinh hơi nhếch lên trông có vài phần hờ hững: "Cháu chỉ muốn chọc tức anh ta thôi, vừa rồi anh ta cũng kinh tởm quá đi mất, lại còn sờ tay cháu nữa chứ? Cứ như khổng tước xòe đuôi ấy, anh ta biết rõ ràng mối quan hệ giữa cháu với An Bác nhưng vẫn cố tình dụ dỗ cháu, nghĩ cháu là loại người gì vậy? Lần sau còn dám gạ gẫm nữa coi chừng cháu lại vả cho một phát ấy chứ!"
Nói đến đoạn gay cấn là ngũ quan của cô trở nên dữ tợn, vung tay vung chân, khóe miệng của Tô Ngọc Bạch co rút: "A Cảnh không phải loại người đó đâu, chắc chắn là cháu hiểu lầm rồi."
Tô Niệm Tinh bu môi.
Thấy cô không nói gì nữa, Tô Ngọc Bạch có hơi lúng túng, cố tình trêu cô: "Sao không kể nữa đi?"
"Cháu biết ngay mà, lúc nào mà chẳng là con nhà tôi ngoan lắm. Ông đó, đúng là già rôi hô đồ." Tô Niệm Tinh cầm mai rùa ở tủ đầu giường lên rồi bắt đầu ném lục hào kim tiền quẻ.
Tô Ngọc Bạch thở dài một tiếng: "A Cảnh chỉ hơi trẻ con thôi, từ nhỏ đã không hòa hợp nổi với An Bác được rồi, cũng tại mẹ nó cả đấy, cứ luôn lấy nó ra so với An Bác, hết lần đến lần khác nói nó không có tiền đồ bằng An Bác, nên trong lòng nó sinh ra đố ky, đây cũng là chuyện thường tình cả thôi."
Tô Niệm Tinh hừ một tiếng với vẻ khó ở: "Anh ta còn dám công khai quyến rũ chị dâu cơ mà? Còn thường tình được nữa sao? Ông ngoại, bản lĩnh nhào bùn của ông cũng đỉnh cao thật ấy, chẳng trách mà An Bác với A Cảnh luôn luôn cãi nhau. Có một phụ huynh lớn như ông đây đến mông cũng lệch ấy chứ.
Tô Ngọc Bạch ôm ngực, bị cô chọc tức không nhẹ tí nào.
Sao đứa trẻ này nói chuyện lại thẳng thắn như vậy chứ? Không biết ăn nói uyển chuyển một chút háy ao? Cô có biết ông ta là ông ngoại của An Bác không vậy? Sao cô dám nói chuyện với ông ta như vậy chứ?
Tô Niệm Tinh thấy sắc mặt ông ta không tốt mới đi lên vỗ lưng cho ông ta: "Tức rồi chứ gì? Không đến mức đó đâu ha? Ông từng trải qua nhiều sóng to gió lớn như vậy rồi, cháu chỉ nói có mấy câu thật lòng thôi mà ông đã tức rồi ạ?"
Tô Ngọc Bạch có hơi nản chí rồi, ông ta phất tay với vẻ vô lực: "Tôi không tức, chỉ vừa chợt nhớ ra mình quên uống thuốc, cháu gọi y tá vào đây cho tôi đi"
Tô Niệm Tinh lập tức làm theo chỉ thị của ông ta đi ấn chuông, rất nhanh đã có y tá đi qua đây mang nước và thuốc vào.
Đợi y tá đi rồi, Tô Niệm Tinh lấy làm kỳ lạ: "Không phải đây là phòng bệnh VIP sao? Sao ngay cả thuốc cũng không đưa đúng giờ vậy chứ?"
Tô Ngọc Bạch lắc đầu: "Không phải đâu, vừa mới kiểm tra xong, phải đợi một lúc mới có thể uống thuốc."
Tô Niệm Tinh chợt hiểu ra.
Tô Ngọc Bạch nằm trên giường nghỉ ngơi, Tô Niệm Tinh lo lắng lại kích thích ông ta nữa nên đành ngồi trên ghế không ho he tiếng nào cả.
Giám sát Lương nhanh chóng kiểm tra sức xong và quay vê phòng bệnh.
Tô Niệm Tinh đi qua đó: "Thế nào rồi? Cơ thể đã đỡ hơn tí nào chưa?"
"Vết thương ở bụng không sao, đã đóng vảy rồi, vết thương ở bả vai cũng đang hồi phục không tồi, ngày kia có thể ra viện, nhưng vết thương ở bả vai vẫn cần ba tuần nữa mới có thể hoàn toàn hồi phục." Giám sát Lương trả lời chỉ tiết rõ ràng.
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm rồi múc một bát canh cho anh với Tô Ngọc Bạch.
Tô Ngọc Bạch ngồi thẳng người lên, uống canh trong sự sung sướng.
Bạn cần đăng nhập để bình luận