Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 274: Vậy Phải Làm Sao Bây Giờ

Chương 274: Vậy Phải Làm Sao Bây GiờChương 274: Vậy Phải Làm Sao Bây Giờ
Video này chỉ vẻn vẹn một phút, nói cách khác là còn bốn phút nữa thôi, Tô Niệm Tinh đột nhiên nắm chặt tay của Trịnh Mộ Trí: "Con trai ông còn bốn phút nữa là bị xe đâm, bây giờ có phải anh ta đang đi giao đồ ăn ở Jardine's Bazaar phải không?"
Sự việc quá mức đột ngột khiến vẻ mặt của Trịnh Mộ Trí hoang mang, ông ta muốn xem bói về vợ mình cơ mà, sao con trai lại đột nhiên gặp nguy hiểm, còn chưa đợi ông ta nghĩ kỹ đã vội đứng bật dậy: "Bốn phút nữa?"
Ông ta gấp đến quay mòng mòng giống như ruồi bọ mất đầu, bốn phút, ông ta có chạy gãy cả chân cũng không kịp mất.
Ông ta nói chuyện lớn tiếng như vậy khiến các thực khách xung quanh nháo nhào xúm tới hỏi han: "Cái gì? Sắp bị xe đâm chết sao? Vậy phải làm sao bây giờ?"
Hàng xóm sống đối diện với Tô Niệm Tinh là chủ quán bán hoa quả phơi khô lập tức giơ tay: "Tôi có xe máy, tôi chở ông đi."
Xe máy ở những năm chín mươi có giá một vạn đô la Hồng Kông, sau khi mua về đến ngay cả người cũng không cho sờ, nhưng lúc này lại cho Trịnh Mộ Trí được ngồi lên, Trịnh Mộ Trí ra sức chắp tay cảm ơn đối phương.
Thời gian cấp bách nên chủ hàng hoa quả phơi khô không dám chậm trễ thời gian mà nhanh chóng lái con xe mô tô tới, phát ra âm thanh đỉnh tai nhức óc.
Trịnh Mộ Trí ngồi ở đằng sau, ôm hông chủ quán bán hoa quả bơi khô, ngay sau đó, con xe mô tô lao vụt đi với tốc độ sét đánh không kịp bưng tai.
Khi các hàng xóm láng giềng chạy ra ngoài chỉ có thể ngửi thấy mùi khói của con mô tô.
"Bốn phút liệu có thể đến được .Jardines Bazaar không? Đừng trễ đấy nhé."
"Đồ miệng quạ đen! Cậu trai trẻ đó chắc chắn sẽ gặp dữ hóa lành!"...
Jardine's Bazaar là đoạn đường sau của Vịnh Đồng La được chia thành ba phần, ở giữa là làn xe chạy, xe cộ lái ở giữa đông như mắc cửi, hai bên chính là đường dành cho người đi bộ, dùng hàng rào để phân cách, đám đông náo nhiệt đang đi trên con đường lát gạch, dòng người đổ về phía trước.
Trịnh Hàng Học men theo con đường ồn ào náo nhiệt xuyên vào giữa đám đông huyên náo và đông đúc. Anh ta liếc mắt nhìn đồng hồ đeo tay điện tử, còn có ba phút nữa, không thể để khách hàng đợi lâu, bằng không khách hàng sẽ không cho anh ta tiên boa.
Đèn xanh bật rồi, khi những người đi đường khác còn đang ngây người thì anh ta lại nhanh bước chân, vung chân lên chạy, đột nhiên, tiếng còi xe ghê tai gào rú phát ra từ một chiếc mô tô ở đằng trước, vang vọng khắp bầu trời cả con đường, có vài người không chịu được, theo bản năng bịt tai mình lại.
"Mau tránh ral" Người ngồi phía sau chiếc mô tơ giang hai tay ra hiệu cho người đi đường nhường bước.
Người đi đường sợ hãi lùi về phía sau, Trịnh Hàng Học lại không chú ý đến bên này, trong lòng anh ta chỉ mải nghĩ đến đơn hàng của mình, đột nhiên bên tai truyền tới tiếng hét quen thuộc: "Học Tử!"
Trịnh Hàng Học sững sờ mất vài giây, theo bản năng dừng bước chân và nhìn xung quanh, chỉ thấy chiếc mô tô ở cách đó không xa đang lái vê phía anh ta, người đàn ông ngôi sau kia trông có hơi quen mắt.
Lúc này, ông ta đang nhìn anh ta với vẻ sốt ruột, bàn tay ra hiệu, Trịnh Hàng Học sững sờ mất vài giây mới phản ứng lại được, hóa ra đối phương kêu anh ta lùi lại.
Chiếc mô tơ bởi vì quán tính, đang lao về phía trước với tốc độ cực kỳ nhanh, Trịnh Hàng Học thuận theo phương hướng mà con mô tơ đang lái đến, theo bản năng nhìn qua, sau đó anh ta trông thấy một con xe sang trọng ở mạn bên phải.
Chiếc xe sang trọng đó trông như rồng bay phượng múa, người đàn ông ngồi trên xe đeo kính râm đang cười điên cuồng và khoa trương, vừa liếc mắt nhìn một cái đá biết không lái xe cẩn thận rồi.
Trịnh Hàng Học giật nảy mình, nhanh chóng trốn sang một bên, động tác của anh ta có thể nói là rất nhanh, nhưng bởi vì tốc độ của chiếc xe quá nhanh nên anh ta không thể tránh kịp, vẫn ngã lăn ra đất.
Người đi đường xung quanh nhìn thấy một màn kinh khủng này đều theo bản năng nhắm chặt mắt lại, đợi sau khi con xe sang trọng đó lái đi rồi, trông thấy Trịnh Hàng Học nằm trên đất, những người khác châu đầu thì thâm vào tai nhau.
"Anh ta có sao không nhỉ?"
"Đã chết rôi sao?"
"Chiếc xe đó lái cũng nhanh quá đi mất, thật nguy hiểm!"
Mọi người đều tò mò sáp qua, Trịnh Mộ Trí không đợi ông chủ bán hoa quả phơi khô kịp đỗ con mô tô lại đã nhảy xuống xe trước rồi chạy qua đó. Ông ta chen vào trong đám đông và đỡ con trai dậy: "Học Tử, con có bị thương không?”
Bạn cần đăng nhập để bình luận