Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 878: Tại Sao Trong Cuộc Thi Không Thi Tìm Đồ Đi Nhỉ

Chương 878: Tại Sao Trong Cuộc Thi Không Thi Tìm Đồ Đi NhỉChương 878: Tại Sao Trong Cuộc Thi Không Thi Tìm Đồ Đi Nhỉ
Chú Minh đợi cô gái trẻ đi rồi mới chen vào: "Đại sư, tôi phát hiện ra ngoại trừ bói nhân duyên thì có rất nhiều người đều tới nhờ cô giúp mình tìm người hoặc là tìm đồ đấy."
Tô Niệm Tinh cũng phát hiện ra điều này, cô nhận loại CASE này cũng không ít hơn nhân duyên: "Có khả năng là vì chuyện của Quách Vân Khởi ngày trước đã để lại ấn tượng quá sâu sắc chăng?”
Chú Minh có hơi khó hiểu: "Tại sao trong cuộc thi không thi tìm đồ đi nhỉ? Nếu như thi cái này thì cô chắc chắn bói chuẩn hơn ai hết."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Thế thì sẽ bị nghi ngờ gian lận đấy."
Trước đây khi truyên thông đưa bài nói Tô thị muốn tổ chức một cuộc thi huyền học cũng đã có tờ báo giở giọng quái đản, nói Tô Ngọc Bạch muốn lăng xê một đứa cháu dâu tương lai như cô, nên quy tắc cuộc thi chắc chắn sẽ không công bằng.
Tổ chương trình vì muốn chứng minh sự trong sạch của bản thân chắc chắn sẽ không sắp xếp loại tiết mục có thể thu hút sự nghi ngờ của người khác như vậy đâu.
Đang lúc nói chuyện thì có một người phụ nữ đi từ bên ngoài vào, chính là chị Vân bình thường hay tới đây thu đồ thừa trong bếp.
Gần như mỗi ngày mở quán đều sẽ có đồ thừa và lần nào chị Vân cũng sẽ giúp bọn họ mang tới trạm rác thải miễn phí, chi phí bôi dưỡng chính là thùng các tông, chai nhựa và các loại báo giấy mà Tô Niệm Tinh dùng thừa lại mỗi ngày, đương nhiên là bản thân chị Vân cũng sẽ nhận một phần tiền lương rồi.
Chị Vân làm việc nhanh nhẹn, rất nhanh toàn bộ đồ thừa trong quán đã bị đẩy đi, rõ ràng mới hơn bốn mươi tuổi thôi mà lúc làm việc không hề kém đàn ông một chút nào cả.
Mỗi lần bà A Cam nhìn thấy chị Vân là đều sẽ nói chuyện phiếm với chị ta vài câu, hôm nay cũng không ngoại lệ, đợi người đi rồi, chú Minh mới tò mò hỏi: 'Cô ta không nghỉ ngơi sao? Sao ngày nào cũng tới đây hết vậy?"
"Cô ấy còn tận ba đứa con phải nuôi, trong nhà chỉ có một mình cô ấy kiếm tiền thôi, mấy đồng nghiệp kia biết gia cảnh cô ấy khó khăn nên toàn bắt nạt cô ấy. Cô ấy cũng chỉ trông mong vào phần tiền lương này để sống qua ngày, còn có thể kiếm thêm mấy đồng bên ngoài nên chỉ có thể giúp đồng nghiệp tăng ca thôi." Rõ ràng là bà A Cam rất hiểu về tình hình của chị Vân.
Lời này vừa nói ra là các hàng xóm đã không nhịn được mà bắt đầu đồng cảm.
Chú Minh nhíu mày: "Một mình cô ta kiếm tiền? Thế chồng cô ta đâu?"
"Người chồng đã qua đời rồi, trước đây là thành viên bang phái, bị người ta chém chết ở trên đường. Chuyện xảy ra từ mấy năm trước rồi, khi đó cô ấy vừa mới sinh con xong.
À đúng rồi, ba đứa con ấy chỉ có một đứa là con đẻ của cô ấy thôi." Bà A Cam cứ nhắc đến chuyện này là không nhịn được mà thấy xót xa thay chị Vân, rõ ràng cuộc sống đã khổ như thế rồi mà còn phải nuôi thêm hai đứa trẻ không phải là con ruột của mình.
Chú An cũng gia nhập vào cuộc thảo luận: "Thế hai đứa trẻ kia là con nuôi cả sao?"
Bà A Cam lắc đầu: 'Không đâu! Là con riêng đấy, chẳng có quan hệ máu mủ ruột già gì với cô ấy cả, là con riêng của chồng cô ấy, nhưng cô ấy vẫn nuôi nấng như con đẻ của mình, cho nên cuộc sống mới túng quân như vậy đấy.
Các hàng xóm đồng loạt khen ngợi: "Người phụ nữ tốt thường không gặp được đàn ông tốt, người phụ nữ này cũng khổ quá rồi."
Thím An thì thâm: "Tại sao cô ấy không trả lại đứa con cho mẹ ruột của chúng? Bản thân mình đã vất vả như thế rồi, thật sự không hề đáng một tí nào cả, hơn nữa, bọn trẻ cũng càng muốn ở với mẹ ruột của chúng hơn chứ?"
"Thì không nỡ đó, nghe nói mẹ ruột của hai đứa bé đó đều là gái ngành ở club đêm cả, đã làm loại công việc đó rồi, giờ còn bảo bọn họ nuôi con thì sớm muộn gì cũng sẽ dạy hư bọn trẻ thôi.
Cô ấy vất vả nuôi dưỡng mấy năm nay cũng có tình cảm rồi, làm sao đành lòng trông thấy đứa trẻ bị dạy hư cơ chứ." Bà A Cam cười bảo: "Hai đứa nó cũng hiếu thuận, kỳ nghỉ hè đến là cũng đi khắp nơi rao bán hàng, còn giúp các hộ dân cư trong tòa nhà mua đồ để kiếm phí chạy vặt, tụi nó lanh lợi đáo để lắm.
Bình thường cũng biết quét dọn nhà cửa sạch sẽ, ba anh em hòa thuận như cùng một mẹ sinh ra ấy."
Chú Minh mỉm cười: "Cô ta rất biết dạy con, thế mới không nuôi dạy ra cái thứ ăn cháo đá bát."
Bà A Cam gật đầu: "Đúng vậy, tim người đều làm bằng thịt mà, biết mẹ nuôi tốt với mình như thế nên tụi nó cũng ghi nhớ trong lòng, ba đứa trẻ đều rất hiểu chuyện."
Bạn cần đăng nhập để bình luận