Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1253: Có Phải Trong Người Thấy Không Thoải Mái Không

Chương 1253: Có Phải Trong Người Thấy Không Thoải Mái KhôngChương 1253: Có Phải Trong Người Thấy Không Thoải Mái Không
”A Tinh, thứ bảy có rảnh không? Hôm đó Đại Lâm có thời gian đi ăn BBQ."
Tối nay sau khi về nhà, giám sát Lương nói với Tô Niệm Tinh thông tin này.
Tô Niệm Tinh lấy lại bình tĩnh: "Vụ án tự sát đã điều tra rõ ràng rồi sao?"
"Vẫn chưa." Giám sát Lương thở dài một tiếng: "Vụ án này quá phức tạp, hung thủ đứng sau màn cũng nấp quá sâu, trong lúc nhất thời rất khó mà bắt được. Trước đó bọn họ vẫn luôn tăng ca, vất vả lắm mới được nghỉ một ngày."
Tô Niệm Tinh nghĩ lại thấy cũng đúng, cũng không thể cứ điều tra án mãi và không cho bọn họ nghỉ một ngày nào hết được?
Giám sát Lương thấy vẻ mặt của cô nặng nề, lúc anh vừa mới đi vào, vậy mà cô vẫn còn ngây người, anh quan sát sắc mặt của cô: "Em sao vậy? Có phải trong người thấy không thoải mái không?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không phải, bà Nghiêm đã chết rồi, là nhảy lầu tự sát."
Giám sát Lương thở ra một hơi nặng nề, anh nắm chặt lấy tay cô: "Em tuyệt đối đừng thấy tự trách, trên đời này ngày nào cũng có người chết hết, đây không phải chuyện sức người có thể thay đổi."
Tô Niệm Tinh không tự trách mà chỉ cảm thấy kỳ lạ: "Em nghe nói Đại Lâm cũng đã tới rồi, có lẽ bọn họ nghi ngờ cái chết của bà Nghiêm có điểm khả nghỉ."
Giám sát Lương nghe ra được ý tứ trong lời nói của cô: "Em muốn tham gia vào vụ án này hả?”
Tô Niệm Tinh không phủ nhận :"Em không dùng thân phận của Lý Vân, chỉ nói cho mấy người Đại Lâm là được."
Giám sát Lương nhìn cô với vẻ ngạc nhiên: "Em nói cho bọn họ như vậy là sẽ không được tiên thưởng nữa đâu."
"Bây giờ em cũng không thiếu tiền." Tô Niệm Tinh không thích nhìn thấy bi kịch xảy ra nữa.
Đặc biệt là mấy người này cũng không gây ra chuyện ác gì cả, không nên bị kẻ ác lợi dụng mà chết.
Giám sát Lương thấy cô đã đưa ra quyết định: "Nếu bản thân em đã bằng lòng vậy thì cứ đi làm đi.'
Tối thứ bảy, Tô Niệm Tinh và giám sát Lương đến biệt thự chuẩn bị đồ ăn.
Giám sát Lương đã rửa sẵn nguyên liệu từ trước và để đó cho ráo nước, việc mà cô phải làm chính là dùng xiên xiên chúng lại với nhau.
Việc này rất đơn giản, cũng không phải Tô Niệm Tinh không biết làm việc gì cả.
Giám sát Lương thấy cô làm việc nhanh nhẹn mà không tiếc lời khen: "Xiên đẹp lắm đấy, không dễ rớt."
Hôm nay Lương Nhã Tĩnh có thời gian rảnh nên cũng qua đây tham gia buổi tụ họp của bọn họ, nghe thấy anh cả khen mà cô ấy dở khóc dở cười. Công việc này đến ngay cả một học sinh tiểu học còn có thể làm được thì thôi, vậy mà anh cả còn khen rất nghiêm túc. Đại sư còn lộ ra vẻ mặt hưởng thụ nữa chứ, đây không phải rải cơm chó thì là gì?
Trong lòng cô ấy thầm bóc phốt nhưng hai người kia cũng không biết đường mà tránh đi, nghe thấy bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên, cô ấy lập tức nói với bọn họ: "Để em ra mở cửal"
Không lâu sau, mấy người Đại Lâm xách quà chậm rãi đi vào.
Nếu đã tới để ăn uống vậy không có lý do gì mà đi tay không, có người mang bánh bà xã ở Nguyên Lãng tới, có người thì đặc biệt chạy tới Thâm Tỉnh để mua vịt quay.
Trương Chính Bác còn xách chai rượu vang: "Tôi tới khá vội nên không có thời gian đi mua đồ ăn, chỉ mua được chai vang thôi, mọi người đừng chê nhé."
Lương Nhã Tĩnh nhận lấy: "Sao có thể chê được chứ?"
Cô ta nhìn nhẫn hiệu: “Oa, sir Trương được thăng chức tăng lương có khác, cả người cũng hào phóng hơn hẳn, vậy mà còn mua chai rượu vang đắt như vậy nữa.'
Đại Lâm không hiểu thưởng thức rượu nên rất tò mò: "Chai này đắt lắm hả?"
"Đắt lắm, một chai phải hơn một vạn đô la Hồng Kông đó."
Đại Lâm la lên đây khoa trương, anh ta nháy mắt với Trương Chính Bác: "Không tồi nha, hào phóng ghê ấy."
"Mọi người vui là được rồi."
Sau khi cười đùa một trận, mọi người cùng nhau giúp dọn sân và bày đồ uống, đương nhiên không thể chỉ uống mỗi chai rượu vang này rồi, còn phải uống cả bia và nước trái cây nữa.
Nhóm các cô gái trẻ phụ trách xiên thức ăn.
Đại Lâm chuyển một thùng bia ra ngoài, anh ta sáp mặt lại gần Tô Niệm Tinh: "Đại sư, để tôi giúp cô nhé."
Tô Niệm Tinh kêu anh ta phụ trách việc nướng: "Tôi làm sắp xong rồi."
Đại Lâm cầm xiên thịt mà cô đã xiên xong đặt lên giá nướng, sau khi nướng xong một đĩa, anh ta dâng lên trước mặt Tô Niệm Tinh như hiến bảo: "Đại sư, cô mau nếm thử đi!"
Giám sát Lương đi vào nhà kho lấy giấy ăn, Lương Nhã Tĩnh thấy anh ta xum xoe bợ đỡ Tô Niệm Tinh như vậy mới nháy mắt với anh ta: "Đại Lâm, có phải anh muốn lấy lòng đại sư để cô ấy xem bói cho anh không hả?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận