Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 124: Người Đáng Thương

Chương 124: Người Đáng ThươngChương 124: Người Đáng Thương
A Kiệt đi qua ngăn cản nhưng lại không phải đối thủ của đối phương, bị ông ta đá một cước ngã lăn quay ra đất, A Nhan cũng nhanh chóng bị dẫn đi.
Sau khi hình ảnh ba phút kết thúc, lại một lần nữa chiếu lại cảnh tượng vừa rồi.
Tô Niệm Tinh buông tay ra, ngẩng phắt đầu lên nhìn vê phía hai người đàn ông đang giằng co ở phía đối diện. Bọn họ nhìn chằm chằm vào đối phương nhưng không ai lên tiếng hết, hình như đang tiến hành trao đổi bằng ánh mắt.
Giám sát Lương trông như đang nói: "Cậu nhìn đi, người ta vẫn còn ổn nhé, không nôn."
Mạc Hoài Vũ lại nhìn thấy hết vẻ đấu tranh của cô, tuy rằng không nôn nhưng vẻ sợ hãi trong đôi mắt cô lại không hề ít một chút nào, chỉ là không biết cô sợ như vậy tại sao còn đòi vào đây.
Cô gái này đúng là thú vị!
Giám sát Lương thấy cô đã xem chỉ tay xong mới vội nhìn vê phía cô, nôn nóng hỏi: "Thế nào rôi? Đoán ra được không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu, nhanh chóng nói lại một vài thông tin hữu dụng cho anh biết: "Nạn nhân tên là A Kiệt, anh ta có một cô bạn gái tên là A Nhan. A Nhan mất mẹ từ sớm, sống cùng với cha nuôi. Cha nuôi không đồng ý hôn sự của hai người bọn họ, vậy là một đôi uyên ương bị cưỡng ép chia cắt."
Mạc Hoài Vũ sững sờ nhìn cô: 'Làm thế nào mà cô bói ra được vậy?"
Anh ta cầm bàn tay phải của nạn nhân lên, chỉ tay vẫn còn đây nhưng bên trên chỉ tay cũng không in chữ. Tô Niệm Tinh không trả lời câu hỏi của anh ta mà nhìn về phía giám sát Lương.
Giám sát Lương đã ghi nhớ lại toàn bộ những thông tin mà cô nói nhưng vẫn còn quá ít: "Chỉ có biệt danh thôi sao? Có họ tên đầy đủ không, nhà ở đâu? Làm công việc gì? Người nhà của anh ta thì sao?"
Tô Niệm Tinh lại hồi tưởng về hình ảnh vừa rồi, không hề nhắc đến địa chỉ cũng không biết nghề nghiệp của hai người. Cô không phân biệt được rõ khẩu âm ở phía bên Hương Giang này nên chỉ biết bọn họ nói tiếng Quảng, có điều, tiếng Quảng của A Kiệt hình như có hơi khác, nhưng cô vừa mới tới Hương Giang chưa được bao lâu, những người mà mình quen biết đều là dân Hồng Kông nói tiếng Quảng, khẩu âm tương tự với của A Nhan và cha dượng của cô ấy, chỉ có khẩu âm của A Kiệt là không phân biệt ra được.
Cô nghĩ ngợi rồi hỏi: "Hương Giang có bao nhiêu tiếng địa phương?"
Giám sát Lương không hiểu tại sao đột nhiên cô lại chuyển chủ đề, anh sững sờ, trả lời với vẻ khó hiểu: "Nhiều lắm, có bạch thoại, vi đầu thoại, đản gia thoại, khách gia ngữ, mân nam ngữ..."
Tô Niệm Tinh kêu anh ta nói riêng từng cái một cho cô nghe, chỉ cần nói "chú làm gì thế? Đừng động vào A Nhan, có chuyện gì thì cứ nhắm vào tôi đây này.
Giám sát Lương không hiểu tại sao cô lại muốn kêu mình nói câu này, anh có hơi dở khóc dở cười: "Tôi chỉ biết tiếng Quảng thôi chứ không biết tiếng địa phương."
Nhưng điều này cũng không làm khó được anh, anh ra hiệu cho cô ngồi đợi ở nơi này, còn mình thì lên tầng tìm giúp gọi người.
Mạc Hoài Vũ cuối cùng cũng tìm được cơ hội nói chuyện với Tô Niệm Tinh, vẫn là câu hỏi kia: "Làm thế nào mà cô bỏi ra được vậy? Không phải chỉ tay chỉ có thể tính ra gia đình, sự nghiệp, hôn nhân với nhà cửa thôi sao? Làm sao cô có thể tính ra được bạn gái của anh ta và cha dượng nữa? Lễ nào anh †a là cô nhi?"
Tô Niệm Tinh nhìn bộ dáng cầu hiền như khát nước của anh ta, chỉ cần bây giờ cô trả lời một câu hỏi của anh ta thì anh ta có thể lập tức tung ra mười câu hỏi nữa. Chỉ với một chút kiến thức xem bói mà cô học được kia, phỏng chừng đến ngay cả ba hiệp cũng không chống đỡ được nữa là.
Cô đành cùi không sợ lở: "Không biết, tôi học nghệ không tinh, chỉ có thể bói được một chút ít, có lẽ đại sư tới đây còn có thể bói ra được nhiều thông tin hơn."
Mạc Hoài Vũ thấy cô khiêm tốn lại phất tay: "Không có khả năng, đại sư mà tôi từng gặp không bói ra được mấy cái này đâu, cô lợi hại hơn bọn họ nhiều."
Tô Niệm Tinh được khen nhưng lại không thấy vui sướng bao nhiêu: "Đó là do đại sư mà anh từng gặp quá ít, Trương Câu Lâm còn lợi hại hơn tôi."
Tuy rằng cô chưa từng gặp Trương Câu Lâm nhưng cũng không cản trở việc cô lấy ông ta ra đỡ đạn.
Mạc Hoài Vũ vừa mới từ nước ngoài về, nghe thấy còn có cả người lợi hại hơn cô, quả nhiên cũng bị cô lừa mất: "Ông ta lợi hại thế nào?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận