Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 520: Vé Mời

Chương 520: Vé MờiChương 520: Vé Mời
Nhưng nếu mời ngôi sao nổi tiếng thì sẽ có cảm giác như giọng khách át giọng chủ, tìm Tô Niệm Tinh làm khách quý sẽ rất phù hợp. Cô không phải ngôi sao, cát xê không quá cao, mà danh tiếng cũng không thấp, ít nhiều gì cũng sẽ nâng cao nhân khí.
Quả nhiên áp phích vừa được dán ra ngoài không lâu thì vé xem buổi biểu diễn của cô ta đã bán hết sạch.
Tô Niệm Tinh và Châu Hân Nghi luyện tập rất thuận lợi, đối phương còn tặng cô bốn tấm vé vào cửa.
Cô không quen ai ở Hương Giang, ngoại trừ nhân viên cửa hàng với hàng xóm láng giềng thì chỉ có mỗi người của tổ trọng án.
Hàng xóm láng giềng thì không cần phải nói, họ rất nhiều tiền, đã sớm mua được vé thông qua anh Phi. Còn nhân viên cửa hàng thì ba đầu bếp đã lớn tuổi, không quen với môi trường ầm ï, cô cho A Hỉ và A Trân mỗi người một tấm vé vào cửa.
A Trân mừng đến mức mặt mày hớn hở, ôm Tô Niệm Tinh dụi đầu: "Bà chủ, chị tốt quá, tôi nhất định sẽ làm việc cho chị cả đời."
Nụ cười trên mặt A Hỉ không lớn, nhưng khóe miệng vẫn cứ cong lên. Cậu ta hẹn A Trân cùng nhau ra ngoài dạo phố, A Trân chẳng thèm để ý tới cậu ta, bây giờ có cơ hội danh chính ngôn thuận, hiếm có biết bao.
Tô Niệm Tinh đưa tấm vé xem buổi biểu diễn còn lại cho giám sát Lương: "Một tấm vé khác, anh dẫn bạn gái đi cùng đi, còn có thể trải qua thế giới hai người nữa chứ.”
Giám sát Lương nao nao, híp mắt quan sát cô, sau đó dùng tấm vé vỗ nhẹ lên đầu cô: "Thế giới hai người nào? Tôi thậm chí còn chưa có bạn gái." Nhưng anh vẫn cảm ơn ý tốt của cô: "Vừa hay Nhã Tĩnh có rảnh, tôi sẽ dẫn con bé đi cùng. Cảm ơn."
Tô Niệm Tinh lùi ra đằng sau né tránh, kinh ngạc nhìn anh thật lâu: “Anh đã lớn chừng này tuổi rồi mà vẫn chưa có bạn gái á? Thật hay đùa vậy?"
Anh đẹp trai cỡ này mà lại không có bạn gái, đối với đồng bào phụ nữ mà nói là điều vô cùng lãng phí. Hay là vì Hương Giang thập niên chín mươi đã thịnh hành cuộc sống độc thân như đại lục ba mươi năm sau?
Bị cô nhìn mãi ngượng nghịu, giám sát Lương khẽ ho một tiếng: "Lừa cô làm gì! Không thì hồi trước đám lưu manh kia sẽ không hiểu nhầm chúng ta đang hẹn hò."
Tô Niệm Tinh hơi giật mình. Hồi trước đúng là người của tổ trọng án có hiểu lầm, nhưng sau này cô đến nơi họ không còn nói đùa nữa, cô còn tưởng anh đã hẹn hò, không ngờ anh vẫn độc thân. Vẻ mặt cô quái dị: “Anh đẹp trai cỡ này, thu nhập còn cao, vì sao không tìm một cô bạn gái hẹn hò?" Chẳng lẽ là xu hướng tính dục không đúng?
Ánh mắt của cô mang theo dò xét, giám sát Lương không có thuật đọc tâm nên không biết cô đã hiểu nhầm, tính cách của anh trời sinh bảo thủ nên rất ít khi bị người ta trêu chọc, anh nghiêm túc trả lời: "Chẳng qua là tôi chưa gặp được người khiến tôi thích."
Tô Niệm Tinh nhìn bàn làm việc ngay ngắn chỉnh tê của anh, mỗi món đồ đều gọn gàng ngăn nắp, có thể so sánh với bản mẫu, cô chợt lộ vẻ sáng tỏ: "Thế được rồi, tôi không quấy rây anh nữa."
Cô rời khỏi văn phòng, chào hỏi với những người trong tổ trọng án rồi rời đi..... Thoáng chốc đã đến ngày diễn ra buổi biểu diễn của Châu Hân Nghi. Từ 19 giờ 15 đến 21 giờ 15, địa điểm nằm ở sân vận động Hồng Khám.
Tô Niệm Tinh đến địa điểm trước hai giờ. Cô là người diễn xuất, phải đến trước để trang điểm.
Trang điểm sân khấu khác với trang điểm ngày thường mà cô hay dùng, có rất nhiều ánh đèn chiếu xuống, nếu cô trang điểm nhẹ thì khuôn mặt sẽ bị nhạt nhòa, cho nên cần sự giúp đỡ của chuyên viên trang điểm chuyên nghiệp.
Để phù hợp với thân phận của cô, Châu Hân Nghi cũng giúp cô đặt may một bộ trang phục diễn xuất, hơi giống quần áo của công chúa phép thuật trong phim hoạt hình, váy công chúa, còn tỏa sáng lấp lánh, tay cầm đũa phép thuật, hơi giống ma pháp sư.
Tô Niệm Tinh còn rất thích đũa phép thuật, hỏi Châu Hân Nghĩ: "Chờ tôi kết thúc diễn xuất, có thể tặng thứ này cho tôi không?”
Châu Hân Nghi nở nụ cười: "Tất nhiên là được, vốn dĩ là đặt làm riêng cho cô mà. Bộ trang phục này cũng tặng cô luôn."
Tô Niệm Tinh cười híp mắt, quá tuyệt vời! Đến lúc đó cô sẽ mặc bộ quần áo này trong cửa hàng bánh bao cho đám hàng xóm láng giềng xem, nhất định sẽ chọc cười được họ.
Buổi biểu diễn còn chưa chính thức bắt đầu, Tô Niệm Tinh chuồn đến khu vực người thân chào hỏi với bạn bè, anh em giám sát Lương đã đến đây.
Lương Nhã Tĩnh nói lời cảm ơn với cô: "Cảm ơn cô đã tặng vé."
Thấy giám sát Lương lại mặc tây trang, khóe miệng cô co giật: "Sao anh đến một nơi náo nhiệt như thế này mà vẫn ăn mặc chỉn chu vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận