Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 389: Mọi Người Đừng Vội Quyên Góp Tiên

Chương 389: Mọi Người Đừng Vội Quyên Góp TiênChương 389: Mọi Người Đừng Vội Quyên Góp Tiên
"Vậy người thân của cháu đâu?”
Tuế Tuế lắc đầu: "Người thân của cháu đều ở quê, không có tiền gì nên cũng không thể giúp được bọn cháu."
Có hàng xóm bắt đầu nổi lòng tốt, móc tiên ra cho Tuế Tuế: "Cho dù nói thế nào thì cũng phải học hành cho xong đã cháu ạ, cháu cầm lấy ít tiền này đi."
Những hàng xóm khác cũng khẳng khái quyên góp tiền, có người cho mấy trăm, có người cho mấy chục tùy theo tấm lòng của mỗi người, chưa đến một lúc đã gom được mấy nghìn.
Tuế Tuế nhìn số tiền này mà có hơi không biết phải làm sao, cô bé ngây người nhìn Tô Niệm Tinh, đợi cô cho ý kiến.
Tô Niệm Tinh lại giơ tay áp xuống: "Mọi người đừng vội quyên góp tiền. Tôi nói một câu khó nghe thế này, quả thật mọi người đã làm được việc tốt nhưng số tiền này cũng chỉ như muối bỏ biển.
Cô bé muốn đi học, mà học phí ở đại học Hương Giang ít nhất cũng phải mười vạn, trong khi số tiền này hoàn toàn không đủ. Mà đây mới chỉ là cho mình cô bé mà thôi, vẫn còn các em của cô bé nữa, cái mà cô bé cần là cách lâu dài chứ không phải là vượt qua khó khăn tạm thời."
Các hàng xóm láng giêng nghe được suy nghĩ của cô: "Cho dù thế nào thì người một nhà cũng không thể tách ra được. Cháu đã mười sáu tuổi rồi, chỉ cần chống đỡ qua khoảng thời gian này là tương lai sẽ xán lạn hơn."
"Đúng đó, cháu đối xử tốt với các em thì tụi nó cũng sẽ biết ơn cháu."
Rõ ràng mấy hàng xóm này cũng có cùng một suy nghĩ với ông bà nội của Tuế Tuế, không muốn cho ba chị em tách nhau ra.
Người trẻ tuổi lại cảm thấy Tuế Tuế nên suy nghĩ cho bản thân mình một chút: "Em còn trẻ tuổi như thế, học hành lại giỏi, có lẽ có thể thi đỗ đại học được đấy. Đừng vì các em mà làm lỡ dở tương lai của chính bản thân mình."
"Đúng đó, bây giờ không có học lực thì có thể bỏ sức lực. Hiện giờ anh cũng mệt đến chết đi sống lại đây mà một tháng chỉ có thể kiếm được ba, bốn nghìn đô la Hồng Kông, trả tiền thuê nhà xong lại thêm tiền ăn uống cho mình, hoàn toàn không còn thừa lại bao nhiều tiền.
Em hy sinh bản thân mình cũng chưa chắc đã có thể nuôi sống được các em, vậy còn không bằng để tụi nhỏ được nhận nuôi đi cho rồi. Tuy rằng các em mỗi người một phương nhưng tương lai các em có thể sẽ có sự phát triển tốt hơn, chỉ cần lúc nào các em cũng nhớ về gia đình của mình thì sau này vẫn còn một ngày gặp lại cơ mà."
"Đúng đó, đừng để bị trưởng bối cuốn theo, tương lai của mình phải do chính mình làm chủ."
Các hàng xóm láng giềng chia thành hai chiến tuyến, mỗi bên tự có suy nghĩ riêng, cãi nhau đến bất phân thắng bại.
Tuế Tuế giống như cái bánh kẹp bị hai nhóm người này kẹp ở giữa.
Tô Niệm Tinh không đành lòng nhìn cô bé bị dày vò như vậy nên vội vàng ngắt lời mọi người: "Để tôi bói cho cô bé một quẻ đã."
Lúc này, mọi người mới thôi cãi nhau và đồng loạt nhìn về phía Tô Niệm Tỉnh, đợi quẻ tượng của cô.
Tuế Tuế giơ tay ra, nhìn Tô Niệm Tỉnh với vẻ khẩn trương. Nói là phải chọn một trong hai nhưng cho dù có là kết quả thế nào thì đều sẽ tiếc nuối cả.
Tô Niệm Tinh buông tay của cô gái trẻ ra và ném lục hào kim tiền quẻ, bói chữ rồi lại bấm ngón tay.
Sau khi một bộ quy trình kết thúc, trong ánh mắt mong đợi của mọi người, cô chậm rãi mở miệng: "Nếu em chọn thôi học và đi làm thuê để nuôi sống các em vậy em sẽ vào thành phố tìm công việc, nhưng cũng giống như anh trai vừa rồi kia đã nói ấy, em không có học lực thì chỉ có thể làm công việc ở tầng lớp thấp, cho dù có tiết kiệm đến cỡ nào đi chăng nữa thì mỗi tháng cũng chỉ có thể gom được một nghìn, mà còn phải chia cho các em nữa, chỉ miễn cưỡng trả đủ học phí cho tụi nhỏ, không chết đói mà thôi.
Em trai và em gái của em ở quê đi học, nhưng vì ông bà nội đã lớn tuổi cả rồi, tụi nhỏ lại không có cha mẹ quản giáo, em gái em còn nhỏ tuổi lại khao khát thế giới phồn hoa ở bên ngoài kia nên bị lũ trẻ xấu dụ dỗ mà đi lên con đường sai lệch, trở thành gái gọi. Em có khuyên, có đánh nhưng cô bé hoàn toàn khôn nghe lời em.
Còn em trai em, ngược lại thành tích không tồi, cũng rất cố gắng, cuối cùng cũng thi đỗ vào đại học, nhưng bởi vì tiền của em kiếm được quá ít nên sau khi lên đại học cậu bé nghèo hơn các bạn đồng trang lứa, tính cách tự ti vô cùng."
Bạn cần đăng nhập để bình luận