Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 192: Kẻ Sát Nhân

Chương 192: Kẻ Sát NhânChương 192: Kẻ Sát Nhân
Vị khách may mắn khẩn trương đến mức đỏ mặt tía tai. Anh ta mặc một chiếc áo sơ mi kẻ caro và quần dài màu trắng gạo, thoạt nhìn khá cứng ngắc và ngại ngùng. Độ tuổi vẫn còn rất trẻ, Tô Niệm Tinh đoán đối phương là một sinh viên đại học không giỏi xã giao.
Tính cách của đối phương rất bẽn lẽn, sau khi vừa mới lên tiếng xong đã có rất nhiều vị khách nhìn chằm chằm vào anh ta, đại khái thì anh ta không quen bị người khác chú ý, bàn tay siết chặt lấy dây quai cặp với vẻ căng thẳng, xấu hổ hỏi: "Tôi muốn xem liệu sự việc có theo ý mình hay không?"
Lời này không hề rõ ràng khiến cho những người khác bất mãn: "Cậu vẫn chưa nói cho đại sư biết mình muốn cái gì cơ mà?”
Nhân khẩu Hương Giang tập trung, ở mấy nơi công cộng gần như không có sự riêng tư gì.
Tô Niệm Tinh thấy vị khách may mắn này khẩn trương đến mức môi vẫn luôn run lên, vì thế giơ tay ngăn đám người đằng sau lại, cô dịu dàng trấn an tâm trạng xấu hổ của anh ta: "Không sao, anh không cần nói ra thì tôi vẫn có thể bói ra được mà."
Vị khách may mắn liếc mắt nhìn Tô Niệm Tinh với vẻ biết ơn, đại khái thì anh ta chưa từng tiếp xúc với các cô gái bao giờ, lúc chạm phải ánh mắt của Tô Niệm Tinh, cộng thêm tuổi tác của hai người không chênh nhau là mấy khiến gò má của anh ta hơi đỏ lên, một màu đỏ ấy kéo dài đến tận mang tai.
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho vị khách may mắn duỗi tay ra.
Đối phương đặt bàn tay run rẩy lên bàn, Tô Niệm Tinh cũng không trực tiếp nói ra thẳng chuyện mà đối phương muốn xem bói để bảo vệ sự riêng tư cho anh ta, mà là báo ra họ tên của đối phương trước: "Anh tên là Trương Mãn Khang, tên cúng cơm là Khang Khang, hàng xóm đều gọi anh là Khang Tử, bây giờ đang là một sinh viên đại học năm hai, chuyên ngành vật lý."
Đám người phía sau đã dừng huyên náo mà đều tập trung tinh thân nghe cô nói quẻ tượng.
Trương Mãn Khang kích động gật đầu liên tục: "Đúng đúng! Cô bói rất đúng."
Đám đông phía sau ồ lên, mọi người châu đầu ghé tai thì thầm: "Thật sự chuẩn như vậy sao?"
"Không phải là tìm người diễn từ trước đấy chứ?"
"Tôi cũng cảm thấy là giả, cậu nhìn cổ anh ta đều đỏ hết cả lên kìa, vừa nhìn đã biết là do nói dối, quá mức căng thẳng mới vậy."
Mấy vị khách này đều là lần đầu tiên tới xem Tô Niệm Tinh bói toán nên nháo nhào đưa ra lời chất vấn, nhưng rất nhanh, mấy người này đều đã bị người khác móc mỉa lại rồi bắt đầu liệt kê chiến tích trong quá khứ của Tô Niệm Tinh, cuối cùng tổng kết lại...
"Vị này là đại sư thật đấy, người ta bày hàng xem quẻ ở đây gần một năm rồi. Trước đây ở bên đường đối diện xem bói một quẻ mất năm trăm đô la Hồng Kông, có rất nhiều người tới tìm cô ấy xem bói. Đượi các người rút trúng được thăm thì các người sẽ biết cô ấy bói có chuẩn hay không nhé."
Vô số hàng xóm láng giềng đứng ra chứng minh cho Tô Niệm Tinh, tuy rằng bọn họ chưa từng tìm cô xem bói bao giờ nhưng ít nhiều gì cũng đã từng thấy cô xem bói cho khách hàng, mà lần nào cũng chuẩn không cần chỉnh cho nên bọn họ đều biết cô có bản lĩnh thật sự.
Những người khác lại bán tín bán nghi. Trương Mãn Khang đã không còn để ý đến đám người phía sau nữa mà nôn nóng hỏi: "Vậy tôi có thể được như ý nguyện không?”
Tô Niệm Tinh nhìn chỉ tay của anh ta mà nhíu chặt mày lại, có thế nào cô cũng không ngờ được cậu trai trẻ thoạt nhìn bến lẽn và dễ xấu hổ trước mặt này lại chính là một tên tội phạm giết người!
Không!
Nói một cách chính xác thì tương lai anh ta sẽ giết người, hơn nữa, người mà anh ta giết còn chính là cha ruột của anh ta.
Trương Chính Bác thấy Tô Niệm Tinh mãi chẳng nói gì cả mà sắc mặt lộ ra vẻ khó hiểu.
Dựa vào kinh nghiệm thẩm tra phạm nhân nhiều năm, anh ta rất quen với việc nhìn sắc mặt của người khác, vì thế mới vội chứng thực với hai đồng nghiệp: "Có phải vẻ mặt này của cô ấy là đang nói Trương Mãn Khang sắp gặp rắc rối rồi không?"
Quan Thục Huệ và Đại Lâm liếc mắt nhìn rồi gật đầu: "Chắc là thế rồi."
Ngay đúng lúc này, một chàng tiếng tít tít vang lên, Bb-call của cả ba người liên tiếp vang lên, vừa mở ra nhìn đã thấy bên trên có bốn chữ "có án nhanh đến!"
Ba người vớ lấy cốc trà sữa đã uống được một nửa, không có thời gian nghe Tô Niệm Tỉnh giải thích quẻ tượng nữa mà vội vàng rời đi.
Trương Mãn Khang từ nhỏ đã học rất giỏi, nhưng sau khi cha anh ta say rượu lại luôn đánh người.
Bạn cần đăng nhập để bình luận