Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1317: Phiên Ngoại 9

Chương 1317: Phiên Ngoại 9Chương 1317: Phiên Ngoại 9
Nhưng cứ cố tình Na Na tới gây sự khiến danh tiếng của cấp dưới nữ kia bị hủy hoại, lại tự biết mình không đấu lại được hào môn nên giận dữ xin thôi việc. Những cấp dưới khác đều sợ anh ta như cọp, trốn anh ta rất xa, hại anh ta ở công ty không có cách nào làm người.
Chuyện như vậy vẫn còn nhiều lắm, mà anh ta đã từng phải sống ấm ức như vậy bao giờ chưa?
Sau khi cãi nhau một trận, anh ta muốn ly hôn với đối phương, Na Na chạy vê nhà mẹ đẻ, mẹ anh ta thì lại ép anh ta đi mời người về nhưng anh ta không chịu, thế là ai mẹ con lại dỗi nhau.
"Chỉ cần cô ta đồng ý ly hôn với tôi là tôi sẽ về đi làm tử tế ngay."
Thăm em bé xong, anh ta rời đi. ...
"Tháng này vua tàu thủy đã cấp cứu hai lần rồi, giờ người thừa kế tài sản đã biến thành một vấn đề."
"Tô Niệm Tinh đã sinh một đôi long phụng thai, theo một nguồn tin đáng tin cậy thì đứa bé họ Tô, có khả năng là để tranh giành tài sản của vua tàu thủy!"
"Tài sản hơn chục tỷ của vua tàu thủy sẽ rơi vào tay ai! Bốn người thừa kế đều có đại chiêu!"
"Phòng hai nhà họ Tô sắc mặt đen như đít nồi! Nghi ngờ đã bị vua tàu thủy ruồng bỏ!"
Bài viết Tô Niệm Tinh đã sinh con nhanh chóng được đăng lên khắp các tờ báo lớn, trước đây lúc cô kết hôn cũng đã ầm ï khắp toàn bộ Hương Giang, từ hôn phục kiểu Trung mặc trong hôn lễ đến đồ trang sức bằng đá phú hoàng kim với hơn nghìn vạn tạo hình, rồi đến thực đơn trong tiệc cưới đều đã từng được các thị dân thảo luận sôi nổi qua.
Cho nên loại tin tức lớn như sinh con này làm sao có khả năng bỏ lỡ được?
Tô Niệm Tinh ăn cơm xong, giám sát Lương thì đang đọc tờ báo vừa mới mua được với sắc mặt nặng nề, anh xoa mi tâm: 'Dì hai chắc chắn rất hận anh đây."
Tô Niệm Tinh nghĩ ngợi một chút rồi đưa ra ý kiến cho anh: "Hay là anh viết một văn kiện từ bỏ quyền thừa kế tài sản cho con mình đi."
Giám sát Lương thở dài: "Viết rồi cũng có thể hối hận mà, dì hai sẽ không tin đâu."
Tô Niệm Tinh cũng thở dài: "Vậy chỉ có thể nhân lúc mối quan hệ vẫn chưa cứng ngắc quá lập tức đi xin ông ngoại anh sớm tuyên bố quyên thừa kế trước đi, như vậy mọi người cũng có thể yên tâm hơn." Nếu không phải sức khỏe của Tô Niệm Tinh yếu thì cô cũng sẽ đến thăm ông ngoại, vì dù sao ông ngoại đối xử với cô thật sự không tồi.
Giám sát Lương gật đầu rồi mang tờ báo đến phòng bệnh.
Tối hôm qua Tô Ngọc Bạch mới về nhà xong, nhưng đến nửa đêm trong người lại thấy không thoải mái, vì thế lại được đưa đến bệnh viện tư nhân cách Vịnh Repulse khá gần.
Tuổi tác của ông ta đã lớn rồi, các chức năng của cơ thể không theo kịp, đi đường thôi cũng thở dốc rất nặng nề.
Sau khi bác sĩ cấp cứu, ngược lại người cũng đã tỉnh. Trông thấy bốn đứa con gái đều ở bên cạnh mình, ông ta liếc mắt nhìn quanh đám người một vòng nhưng không trông thấy giám sát Lương, trong lòng cảm thấy hơi mất mác, cho dù có nhìn thấy A Cảnh tới thì cũng chỉ dặn dò đối phương nhất định phải nghe lời cha mẹ.
A Cảnh không muốn cãi nhau với cha mẹ ở đây, khiến ông ngoại tức giận nên ngoan ngoãn đồng ý.
Đúng lúc này, giám sát Lương đi qua đây thăm, sắc mặt của phòng hai lập tức trở nên khó coi hơn hẳn.
Giám sát Lương cũng không quan tâm đến bọn họ mà đi đến trước mặt ông ngoại.
Tô Ngọc Bạch nắm chặt lấy tay anh, hai mắt rưng rưng: "Tốt, tốt lắm! Vẫn là cháu hiểu ông ngoại!"
Giám sát Lương đỡ ông ta ngồi dậy, Tô Ngọc Bạch nói với mọi người: "Cha muốn nói chuyện riêng với An Bác mấy câu, mấy đứa ra ngoài trước đi."
Tô Tú Dung liếc mắt nhìn giám sát Lương với vẻ hơi khó ở: "Cha, có chuyện gì mà nhất định phải giấu chúng con? Sức khỏe của cha không tốt, bác sĩ kêu cha phải nghỉ ngơi nhiều hơn."
Tô Ngọc Bạch phất tay với vẻ vô lực: "Sau khi chết, cái mà cha có chính là thời gian nghỉ ngơi, con nghe lời đi!"
Giọng điệu này vừa mang theo vẻ trấn an lại vừa có vài phần vô lực, cuối cùng, Tô Tú Dung vẫn đi ra ngoài.
Đóng cửa phòng bệnh lại xong, giám sát Lương ngồi xuống bên cạnh ông ngoại rồi nói ra dự định của mình: "Ông ngoại, chúng cháu cho con mang họ Tô không phải để tranh giành tài sản của ông đâu, ngày trước ông có dự định thế nào thì cứ làm theo như vậy đi, phải quyết định thật nhanh, nếu để muộn hơn thì dì hai sẽ hận cháu mất."
Tô Ngọc Bạch ho rất lâu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận