Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 925: Không Ai Chịu Nhường Ai

Chương 925: Không Ai Chịu Nhường AiChương 925: Không Ai Chịu Nhường Ai
Hóa ra có một ông bác bị xe máy đâm trúng, ông bác bắt chủ xe phải bồi thường, nhưng chủ xe lại nói mình hoàn toàn không hề đâm trúng ông ta, không có khả năng đi đền tiền.
Đám đông vây quanh chia thành hai luồng ý kiến, một bên cho rằng ông bác định đổ vạ, chủ xe rất xui xẻo, không chịu bồi thường là đúng thôi.
Một bên khác lại cho rằng ông bác rất đáng thương, ngã một cái chắc chắn là gãy xương rồi, chủ xe nên bồi thường cho ông ta.
Hai người cãi nhau bất phân thắng bại, không ai chịu nhường ai.
Ông bác thấy giám sát Lương là cảnh sát mới kéo lấy cánh tay anh, sau đó gào khóc kể lể một cách đáng thương về cuộc sống khốn khó của mình: "Con trai tôi cũng mặc kệ tôi, bây giờ tôi bị cậu ta đâm trúng mà cậu ta còn không chịu đền tiền, tôi chắc chắn sẽ bị đuổi ra khỏi nhà mất thôi. A sir, cậu nhất định phải đòi lại công bằng cho tôi."
Ông bác này thật sự rất đáng thương, quần áo lôi thôi, cả người gầy gò ốm yếu, cái lưng còng xuống, vừa nhìn đã biết là suy dinh dưỡng quanh năm rồi.
Ngược lại, chủ xe này có ánh mắt sắc bén, cứ há miệng là chửi tục, nghe thấy ông bác nhiều lần than nghèo kể khổ tỏ vẻ đáng thương, đám đông vây xem đồng loạt chỉ trích anh ta, sắc mặt anh ta xanh mét, trực tiếp văng tục chửi bậy: "Mẹ kiếp, ông có lý hộ cái được không, tôi có đâm phải ông đâu, ông bớt giá họa cho tôi đi.'
Hai người đều tỏ ra cây ngay không sợ chết đứng, giám sát Lương đã xử lý qua vô số vụ án nhưng trong lúc nhất thời cũng không phân biệt rõ được người nào nói thật, người nào nói dối. Anh liếc mắt nhìn xung quanh một vòng, cuối cùng cũng trông thấy một chiếc camera được lắp ở cửa một quán ăn, anh chỉ vào chiếc camera đó và nói với hai người họ: "Bên đó có camera, hai người các ông đều tự nhận mình là người bị hại, vậy bây giờ theo tôi qua bên đó trích xuất camera đi?"
Ánh mắt của ông bác lập tức lảng tránh.
Giám sát Lương nhìn đối phương: "Ông bác, đi cùng với tôi đi, tôi nhất định sẽ trả lại sự trong sạch cho ông."
Ông bác không nói gì cả.
Giám sát Lương vừa định nói thêm vài câu thì lại nghe thấy điện thoại di động của chủ chiếc xe mô tô vang lên, cũng không biết đầu bên kia điện thoại nói gì mà anh ta có hơi mất kiên nhẫn: "Biết rồi, tao tới ngay bây giờ đây! Giục cái đéo gì mà giục! Đòi mạng à."
Cúp máy xong, chủ xe mô tô chỉ vào ông bác: "Coi như hôm nay ông may mắn nhé! Tôi không có thời gian đi trích xuất camera với ông, hai trăm đô đúng không?”
Anh ta móc hai trăm đô la Hồng Kông từ trong túi quần ra rồi ném vào người ông bác, giọng điệu rất khoa trương: "Tiền này coi như cúng cho ông, cầm đi!"
Người dân xung quanh thấy anh ta không chịu đi trích xuất camera còn tưởng rằng anh ta chột dạ, thế là cảm đám người nháo nhào chỉ trích anh ta: "Con người anh nói chuyện cái kiểu gì vậy? Rõ ràng là anh đâm trúng người ta cơ mà, bằng không tại sao lại không dám đi?"
"Đúng đó! Xem camera cũng có thể tốn mấy phút đồng hồ của anh được hả?"
"Tôi thấy rõ ràng anh ta đang chột dạ thì có!" Chủ xe bị nhiều người chì chiết như vậy lập tức vung tay đuổi bọn họ ra: "Liên quan mẹ gì đến mấy người? Hôm nay lão tử có việc, không rảnh chơi với ông ta! Được chưa hả?"
Anh ta đội mũ bảo hiểm vào rồi ngồi lên chiếc xe mô tô, khởi động xe phát ra tiếng âm ầm, đám đông tự động dạt ra mojo con đường rồi chiếc mô tô phóng nhanh rời khỏi đó, để lại một làn khói mù mịt.
Giám sát Lương lại không vội rời đi mà nhìn về phía ông bác: "Đi nào! Chúng ta đi xem cameral"
Ông bác đối diện với ánh mắt sáng tỏ của anh lại vội vàng nhét số tiền vừa mới cầm đến tay còn chưa kịp nóng vào tay giám sát Lương: "Cho cậu! Cậu ta không đâm vào tôi thì tôi lấy tiền của cậu ta làm gì, không liên quan gì đến tôi cải"
Mấy thị dân vốn đang ra mặt cho ông ta thấy ông ta quăng nồi là lập tức sốt ruột: "Sao lại không liên quan đến ông? Chúng tôi đang đòi lại công bằng cho ông đây, chính ông cũng đồng ý nhận hai trăm đồng rồi còn gì. Thế mà bây giờ ông lại nói không phải chủ ý của ông, bộ ông không biết xấu hổ hả?"
Ông bác đỏ bừng mặt, không dám đối diện với người khác mà rụt cổ lại, cúi đầu để mặc bọn họ chỉ trích.
Thấy ông ta như thế, các thị dân vây xem quay người rời đi.
Giám sát Lương kêu ông bác ký tên xong mới thả cho ông ta rời đi, các thị dân thấy không còn gì để hóng nữa mới tự động tản ra.
Bạn cần đăng nhập để bình luận