Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 72: Giữ Trước Hai Số

Chương 72: Giữ Trước Hai SốChương 72: Giữ Trước Hai Số
Bà A Hương đã xem hết toàn bộ quá trình, trong mắt tràn đầy vẻ ngạc nhiên: "Hay quá cơ, lúc bà còn trẻ cũng xinh đẹp như hoa, có rất nhiều người đàn ông thích bà, thậm chí còn có một cậu ấm nhà giàu theo đuổi bà nữa nhưng mà bà không thích, ngược lại đi nhìn trúng ông chồng không một xu dính túi. Bà cảm thấy bản thân mình đã đủ mất não rồi nhưng không cô ta còn ngu ngơ hơn cả bà."
Bà ta vẫn luôn chán ghét bản thân hồi còn trẻ, cho rằng chỉ cần có tình yêu thì cho dù ăn trấu nhai rau cũng rất ngọt ngào, nhưng hiện thực lại vả cho bà ta một cái đau điếng. Loại cảm xúc ghét bỏ bản thân này vẫn luôn kéo dài rất nhiều năm, thẳng cho đến hiện giờ, đột nhiên bà ta lại không ghét mình nữa, so với Tưởng Mộng Vân thì trí thông minh của bà ta ít nhất vẫn đạt đủ tiêu chuẩn.
Tô Niệm Tinh bị bà A Hương chọc cười không nhịn được, chợt cười phì một tiếng: "Thật sự không tài nào nhìn ra được hồi còn trẻ bà lại ngây thơ như thế đấy ạ."
Trước khi nghe bà ta tuyên bố rõ ràng như vậy, cô còn tưởng lúc còn trẻ bà A Hương là một ngự tỷ cơ chứ.
Bà A Hương cũng cười bảo: "Sống từng này tuổi rồi mà cả ngày vẫn còn yêu với chả đương, vậy không phải năm tháng đều sống nhét hết vào bụng chó hay sao. Ôi, người phụ nữ này đúng là đáng thương thật. Mà cháu cũng đừng buồn, cháu đã nhắc nhở cô ta rồi, bản thân cô ta khăng khăng muốn chết, cháu có thể làm được gì nào?"
Tô Niệm Tinh cũng không buồn, cô là một người xem bói chứ không phải bác sĩ, không có lý do gì để treo tín điều cứu chữa bệnh nhân bên miệng hết. Hai người đang nói chuyện, bà a Hương võ lên tay cô một cái, ra hiệu cho cô quay đầu nhìn, Tô Niệm Tinh vừa mới quay đầu nhìn sang, chà, bác sĩ đã tới rồi.
Lương Nhã Tĩnh nhân lúc buổi trưa được nghỉ, đặc biệt mua một túi hoa quả tới làm quà cảm ơn: "Cảm ơn cô, nếu không phải có cô nhắc nhở tôi thì có khả năng tôi thật sự đã bị lừa một khoản tiền rồi."
Cô ta vừa mới đi du học ở Anh quốc về, vào bệnh viện này cũng chưa được bao lâu, vẫn chưa quá hiểu tình hình trong nước nên suýt chút nữa thì bị lừa, bây giờ trong lòng nghĩ lại vẫn còn thấy sợ.
"Cha mẹ của cô gái kia đã chạy tới bệnh viện quở trách cô ta một trận, sau đó cô gái đó khiếu nại tôi, cũng may mà viện trưởng hiểu rõ lý lẽ, cũng không trách gì tôi cả." Lương Nhã Tĩnh cười rạng rỡ nhìn cô, tuy rằng trước đó cô ta với bạn thân đều không tin thầy bói, nhưng sự thật đã bày ngay ra trước mắt rồi, cô ta không thể không tin. Lần này cô ta thật sự tìm tới đây để cảm ơn: "Thật sự cảm ơn cô, cô xem bói chuẩn như vậy liệu có thể xem thêm một quẻ giúp tôi được không?"
Một ngày Tô Niệm Tinh chỉ có xem được ba lần, vừa rồi đã xem hết ba lần rồi nên giờ không thể xem được nữa, kêu cô ta lần sau hãy tới.
Lương Nhã Tĩnh gật đầu: "Vậy cuối tuần nhé, đến khi ấy tôi được nghỉ, bạn thân tôi cũng muốn tìm cô xem bói, chính là người mà cô đã gặp lần trước đó. Cô ấy hẹn hò với bạn trai được sáu năm rồi, đã đến bước bàn đến chuyện kết hôn lập gia đình, cô ấy muốn biết liệu hai người họ có thể nên đôi được hay không.
Tô Niệm Tinh muốn tạo dựng danh tiếng chỉ dựa vào mỗi quảng cáo trên báo thôi vẫn chưa đủ, vì chỉ có thể mang tới lưu lượng người chứ không có cách nào chuyển hóa thành đơn đặt hàng. Nhưng loại truyền tai cho nhau nghe này lại rất dễ thúc đẩy, cô dè dặt gật đầu: "Vậy tôi giữ hai số cho các cô trước, các cô tới sớm một chút nhé."
Lương Nhã Tĩnh cảm ơn, hẹn Tô Niệm Tinh hai giờ chiều ngày chủ nhật rồi vội vàng rời đi.
Cô ta vừa đi, bà A Hương đã tấm tắc lấy làm kỳ lại: "Trước đó hai cô gái đó còn không tin lời cháu, không ngờ nhanh như thế đã thay đổi quan điểm rồi."
Tô Niệm Tinh gãi đầu: "Chắc là phát hiện ra cháu với người gây sự kia không có liên quan gì đến nhau chăng."
Bà A Hương gật đầu, lập tức chúc mừng cô: "Trước đây còn cảm thấy một quẻ năm trăm đồng của cháu quá đắt nhưng bây giờ xem ra, người giàu có ở Hương Giang vẫn nhiều lắm đấy chứ, chỉ là bà chưa được gặp mà thôi."
Tâm trạng của Tô Niệm Tinh tốt, hơn nữa hôm nay còn hoàn thành xong ba đơn từ rất sớm: "Hôm nay có phải bà định đi thăm cháu gái không ạ? Cháu đi chung với bà nhé."
Bà A Hương thấy sắc trời vẫn còn sớm nên gật đầu đồng ý.
Bạn cần đăng nhập để bình luận