Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 425: Thật Sự Giống Đến Vậy Sao

Chương 425: Thật Sự Giống Đến Vậy SaoChương 425: Thật Sự Giống Đến Vậy Sao
Anh Minh còn xui xẻo hơn: "Thì tôi cũng thế đây, tôi ở đằng sau vỗ vào người cậu ta một cái là chỉ muốn chào hỏi cậu ta thôi, nhưng không ngờ cậu ta lại trực tiếp quật ngã tôi. Sau khi quật ngã xong, tôi mới phản ứng lại được người này chắc chắn không phải An Tử."
Không nói An Tử có sức lớn như vậy hay không, nhưng An Tử nhìn thấy anh ta cũng không có khả năng sẽ quật ngã anh ta.
Hai người cảm thán tự nhiên thật quá thần kỳ, vậy mà trên đời lại có hai người giống nhau đến như thế, cách còn gần như vậy nữa chứ, đều ở Vịnh Đồng La cả.
Anh Minh và Tô Niệm Tinh đến quán ăn dùng bữa sáng, các hàng xóm cũng ở đó và đang thảo luận về chuyện cô bạn thân kia bị chém.
Đây đã là chuyện xảy ra từ mấy hôm trước rồi, anh Minh cảm thấy sức hút mới mẻ đã sớm qua ởđi từ lâu, vì thế mới kể lại chuyện đã xảy ra trên đường vừa rồi.
Các hàng xóm đều không tin, thẳng cho đến khi anh Minh kéo Tô Niệm Tinh ra ngoài làm chứng thì mọi người mới tin hơn vài phần.
"Thật sự giống đến vậy sao?"
Anh Minh điên cuồng gật đầu: "Gần như giống y như đúc ấy, hai người họ mà mặc quần áo giống nhau rồi đứng chung một chỗ là chưa chắc các ông các bà đã nhận ra đâu, nói bọn họ là anh em song sinh cũng có người tin ấy chứ."
Chú Minh nghe thấy câu này của con trai bèn trừng mắt nhìn anh ta: "Sao mày không kéo người ta tới đây luôn đi? Có lẽ là người thân thật đấy." Có hàng xóm tiếp lời: "Nói không chừng là anh em ruột thịt của chú An. Không phải ông ấy có một người anh trai song sinh đang sống ở nội địa, đã mất tích rất nhiêu năm rồi hay sao? Biết đâu cậu trai trẻ mà anh Minh gặp được lại chính là con trai của ông ta."
"Ế? Bà khỏi phải nói, đúng là có khả năng này nha"
Chú An giống như ngày thường cất bước chân nhàn nhã đi vào trong quán ăn, còn chưa đợi ông ta đi tới quầy thu ngân để gọi món thì đã bị các hàng xóm kéo sang một bên: “Chú An, tôi nhớ hình như chú có một ông anh trai song sinh đúng không?”
Chú An sững sờ rồi gật đầu: "Đúng rồi, ông ấy đang ở nội địa, đợt trước tôi mang thủ tục hồi hương về quê tìm rồi nhưng bọn họ đã chuyển đi từ ba mươi năm trước, không biết là đi đâu nữa."
Ông ta thở dài một tiếng: "Có lẽ cả đời này cũng không còn gặp lại được."
Anh Minh ở bên cạnh kéo một cái ghế tới cho ông ta ngồi xuống, sau đó nói lại chuyện đã xảy ra trên đường vừa rồi lại cho ông ta nghe.
Hai mắt của chú An bắn ra những tia sáng cháy bỏng, ông ta túm chặt lấy bàn tay của anh Minh: "Cậu gặp được cậu ta ở đâu?”
"Trước tòa nhà Đồng Thoại ấy, nhưng cháu không biết cậu ta còn ở đó hay không?" Anh Minh gãi đầu: "Cháu muốn mời cậu ta cùng tới đường Paterson nhưng cậu ta không chịu tới, cháu cũng không thể trói cậu ta lại được, cho nên... Anh ta nhún vai.
Chú An hoảng loạn gật đầu rồi quay người chạy ra ngoài.
Các hàng xóm bắt đầu bàn tán sau khi ông ta rời đi: "Có lẽ thật sự là cháu trai của chú An đấy, ôi chao, cách biệt mấy chục năm vẫn còn có một ngày gặp lại, duyên phận đúng là thần kỳ quá." Anh Minh lại không coi trọng lắm: "Phỏng chừng cậu trai trẻ kia đã sớm rời đi rồi."
Có hàng xóm cảm thấy cháu trai của ông ta không hiểu chuyện: "Người bình thường gặp phải loại tình huống này chắc hẳn sẽ tới cửa xác nhận thân phận chứ, nhưng cậu ta thì hay lắm, giả bộ như không biết gì cả, cũng không biết tới thăm trưởng bối, không có một tí tình thân nào cả."
Anh Minh suy đoán: "Có lẽ cậu ta không biết chú An ở Hương Giang chăng?”
Hàng xóm lại cảm thấy không có khả năng: "Cậu ta tới Hương Giang mà cha cậu ta lại không nói cho cậu ta biết sao?"
"Chỉ có tìm được người thì mới có thể biết được chân tướng, chúng ta cũng chỉ đoán mò mà thôi."
Giống như suy đoán của anh Minh, chú An ra ngoài khoảng một tiếng, sau khi trở về cũng mệt đến mức thở phì phò, trên trán toàn là mồ hôi.
Các hàng xóm thấy phía sau ông ta chẳng có ai cả là cũng đoán ra được ông ta không tìm được người, mọi người lại đi tới an ủi ông ta.
"Không sao, chỉ cần người còn ở Hương Giang rồi cũng sẽ có một ngày gặp lại mà.”
"Hay là đăng báo đi? Cậu ta đọc được tờ báo nói không chừng sẽ tìm tới đây chăng."
Chú An cảm thấy ý kiến này không tồi vì thế ngay cả bữa sáng cũng không buồn ăn, mới sáng sớm đã ngồi xe chạy đến tòa soạn để đăng tin tìm người. Vì muốn đối phương tìm tới nhanh nhất có thể mà ông ta còn đặc biệt cho in cả ảnh của con trai lên báo luôn. Nếu có thị dân nhìn thấy anh ta, hơn nữa cung cấp được manh mối thì sẽ nhận được năm trăm đô la Hồng Kông cảm ơn.
Bạn cần đăng nhập để bình luận