Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 901: Đông Hưng Với Nghĩa Hòa Đánh Nhau

Chương 901: Đông Hưng Với Nghĩa Hòa Đánh NhauChương 901: Đông Hưng Với Nghĩa Hòa Đánh Nhau
Nghĩ đến trước đây anh điều tra án đều phải thức đêm tăng ca thẩm vấn nên Tô Niệm Tinh tắm rửa rồi vê phòng ngủ trước.
Sáng ngày hôm sau vẫn không nhìn thấy bóng dáng quen thuộc đâu và cũng không có bữa sáng nốt, Tô Niệm Tinh đi chạy bộ, tắm rửa, sau đó tới quán ăn tiểu long bao.
Các hàng xóm tập trung lại với nhau cùng ăn bữa sáng và trò chuyện rôm rả.
Mới đầu Tô Niệm Tinh còn tưởng bọn họ đang thảo luận về bộ phim, nhưng vừa mới sáp lại gần nghe thử mới biết không phải.
"Các người nói gì cơ? Đông Hưng với Nghĩa Hòa đánh nhau rồi á? Khi nào?"
Hôm nay mới là ngày 30 tháng 11 chứ không phải ngày mừng 2 tháng 12, sao lại trước tận hai ngày vậy?”
Anh Minh thấy cô ngạc nhiên bèn phất tay: "Cô không biết sao? Tôi nghe nói là đồn cảnh sát Vịnh Đồng La dẫn đầu kéo đến hiện trường, sau đó thì tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức mới đến nơi, giám sát Lương không nói cho cô biết sao?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Anh ấy chưa về nhà nên tôi không biết chuyện này.'
Cô còn tưởng lần này anh tiếp nhận một vụ án mạng nào đó chứ, nhưng không ngờ lại là bang phái đánh nhau. Mà đây không phải việc do tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức phụ trách hay sao? Tổ trọng án các anh đi góp vui làm gì vậy? Tô Niệm Tinh vội vàng dùng cho xong bữa sáng, đang định gọi điện hỏi anh thông tin nhưng không ngờ còn chưa cô đi đến quầy thu ngân thì giám sát Lương đã từ bên ngoài vén rèm đi vào trong rồi.
Tô Niệm Tinh thấy vẫn còn nguyên vẹn không bị thương gì bèn kéo anh ngồi xuống, rồi lại kêu chị Vân mang hai xửng tiểu long bao với một bát cháo lên đây.
Dặn dò xong, lúc này cô mới nhìn về phía giám sát Lương và hỏi anh đã xảy ra chuyện gì?
Các hàng xóm không biết từ khi nào đã sáp lại gần: "Giám sát Lương, anh Minh nghe người ta nói Đông Hưng với Hòa Nghĩa đánh nhau rồi, là thật hay giả vậy?"
Anh Minh cũng chỉ nghe tin vỉa hè mà thôi, chứ cũng không rõ ràng chân tướng sự việc cho lắm.
Giám sát Lương gật đầu: "Là thật đấy, tối hôm qua bọn họ hẹn nhau ở xưởng sản xuất xe đạp Bách Luân bỏ hoang, có mang theo vũ khí, 38 người chết, 67 người bị thương."
Mọi người cứ cảm thấy con số này có hơi quen tai.
Anh Minh nghĩ ngợi rất lâu: "Thần toán, con số dự toán trước đó của cô có phải cũng nhiều như vậy không?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Là tưng đây người đấy, nhưng mà thời gian của tôi Sai rồi."
"Cũng chưa chắc đã là em sai đâu." Giám sát Lương lặng lẽ nói: "Hôm qua, tổ điều tra và phòng chống tội phạm có tổ chức đã bắt hết tất cả bọn họ và thẩm vấn suốt đêm, nghe nói mới đầu bọn họ dự định vào ngày 2 tháng 12, nhưng đôi bên đều cho rằng đối phương đã tiết lộ thông tin cho nên lại đã kéo tuyến thời gian lên sớm hơn."
Chú Minh sốt ruột hỏi: "Tại sao bọn họ lại đánh nhau chứ?"
"Tranh giành địa bàn với tranh giành việc làm ăn chứ gì nữa." Chú An thấy ông ta hỏi một câu ngu như thế cũng trực tiếp nói lại.
Đương nhiên là chú Minh biết rồi: "Tôi chỉ muốn hỏi lần này bọn họ có thể ngồi tù hay không thôi? Đại ca có vào không?"
Giám sát Lương còn chưa kịp trả lời thì chú An lại móc mỉa tiếp: "Đại ca chắc chắn sẽ không đến đâu, Bưu ca mới chỉ là đường chủ của Đông Hưng Xã tại Vịnh Đồng La, còn đại ca sẽ đứng sau màn chỉ huy và sai khiến."
Nói rồi, ông ta nhìn chằm chằm vào giám sát Lương với ánh mắt sáng quắc như đang cầu anh chứng thực.
Giám sát Lương gật đầu: "Đúng rồi! Đại ca của hai bên đều không có mặt tại hiện trường, chỉ có thành viên cấp cao tới đó thôi."
Tô Niệm Tinh thấy mọi người chỉ hỏi mấy vấn đề không quan trọng này mới nhìn chằm chằm vào anh: "Mấy người Cường ngốc thì sao?"
"Chết rồi." Giám sát Lương nhún vai: "Đôi bên tổn thấy nặng nề."
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng, người này thật sự không nghe lời một chút nào cả.
Chú Minh nhìn về phía cô: "Ba lời tiên đoán trước đó của cô đã có cái này xuất hiện trước thời gian rồi, thế này cô có thể được bao nhiêu điểm?”
Câu hỏi này không chỉ có chú Minh muốn biết mà những hàng xóm khác cũng muốn biết.
"Ngay cả thời gian mà tôi còn đoán sai vậy chắc chắn không có điểm đâu." Tô Niệm Tinh nhún vai. "Đây là chiến tranh bang phái, có nhiều người chết như thế, cô đã đoán ra được số người rồi còn gì, cho dù không cho cô hai trăm điểm thì cũng phải được một nửa mới đúng chứ. Làm sao có thể ngay cả một điểm cũng không cho được?" Chú Minh nhìn về phía giám sát Lương: "Cậu nói một tiếng với anh họ của cậu để cậu ta châm chước một chút đi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận