Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1301: Đại Kết Cục 1

Chương 1301: Đại Kết Cục 1Chương 1301: Đại Kết Cục 1
Tô Niệm Tinh nhận lấy bức ảnh, đứa bé này thoạt nhìn còn nhỏ hơn cả Mạc Mạc một, hai tuổi. Lâm Thư Văn là mẹ kế của Mạc Mạc, chẳng trách mà cô bé lại không có tình cảm gì với bà ta cả.
"Em không muốn giúp bà ta nuôi con đâu." Tô Niệm Tỉnh chống cằm: "Anh có thể giúp em tìm một cặp cha mẹ nuôi có nhân phẩm tốt rồi đưa con nhỏ cho người ta không?”
Giám sát Lương gật đầu: "Không thành vấn đề."
Tô Niệm Tinh nhìn sao trời lấp lánh bên ngoài: "Có phải em rất máu lạnh không? Đến cả em gái ruột của mình mà cũng không chịu nhận?”
"Đương nhiên không phải rồi." Giám sát Lương ôm cô vào lòng: "Lúc em bị cha ruột đầy đọa thì con nhỏ vẫn còn có mẹ thương yêu."
"Nó không được mẹ thương yêu đâu. Anh Long là một người có lòng nghi ky rất nặng. Sau khi anh ba chết, ông ta đã phái em gái của anh ba tới Campuchia trông cần sa nhưng lại lo lắng đối phương lật lọng, vì thế mới bắt Mạc Mạc lại để mình nuôi.
Ông ta lại sợ Lâm Thư Văn sẽ phản bội mình cho nên mới kêu em gái của anh ba dẫn con gái của Lâm Thư Văn đi. Ba bên giao hẹn với nhau. Em rất đồng cảm với cô bé đó nhưng em với nó không có tình cảm gì cả, cũng không muốn phải chịu trách nhiệm cho cuộc đời của nó."
Tuy rằng Lâm Thư Văn gieo gió gặt giõ, phải vào tù ngồi bóc lịch nhưng ai biết liệu đứa bé kia có hận hoặc là giám sát Lương hay không, cô không dám Cược.
Giám sát Lương hiểu rõ ý của cô: 'Sao thích thế nào thì cứ làm như vậy, anh sẽ tìm người, con bé vẫn còn nhỏ tuổi nên chắc hẳn sẽ có người bằng lòng nhận nuôi thôi."
Tô Niệm Tinh thở phào một hơi nhẹ nhõm.
Qua một tuần sau, giám sát Lương đã xử lý xong chuyện này, Tô Niệm Tinh thậm chí còn chẳng muốn đi gặp đứa bé đó một lần. Cô không phải nguyên chủ, không có cách nào có cảm ứng huyết thống với một đứa trẻ chưa từng gặp mặt bao giờ được.
Cha mẹ nuôi mà giám sát Lương tìm được có gia cảnh cũng không tồi. Đôi vợ chồng này kết hôn được hai mươi năm rồi mà vẫn chưa có con, vẫn luôn muốn nhận nuôi một đứa. giám sát Lương đã nói về tình hình của đứa bé cho họ nghe, bọn họ cũng đồng ý nhận nuôi.
Sau này bọn họ sẽ di dân ra nước ngoài nên cũng không cần lo lắng kẻ thù của mẹ đẻ sẽ tìm tới tận nhà.
Tô Niệm Tinh đi đến trại giam thăm Lâm Thư Văn và nói lại rõ ràng tình hình của đứa trẻ cho bà ta biết, cuối cùng thì nỗi lo lắng ngày đêm của bà ta cũng dần biến mất. ...
Quay trở về cửa hàng, Tô Niệm Tinh chỉ cảm thấy cả người mệt mỏi khủng khiếp, cô chống cằm nghĩ ngợi, đúng lúc này, chú An từ bên ngoài lao vào trong: "Đại sư, đại sư, xảy ra chuyện lớn rồi."
Tô Niệm Tinh lấy lại bình tĩnh: "Sao thế?"
Thím An đi theo đằng sau ông ta: "Cha của Trang Lý Quần đã chết rồi."
Tô Niệm Tinh há hốc mồm ngạc nhiên: "Hả? Cha của anh ta chết thì..."
Cô còn chưa nói xong thì chú An đã đẩy vợ mình ra rồi nhanh chóng nói: "Mẹ kế của cậu ta nói chính Trang Lý Quần đã hại chết cha mình, cảnh sát đã bắt cậu ta đi rồi, nhưng Trang Lý Quần không có khả năng giết chết cha mình được, cậu ta còn muốn gây dựng sự nghiệp để chứng minh cho cha mình thấy nữa cơ mà."
Tô Niệm Tinh hiểu ra rồi, Trang Lý Quần là một phú nhị đại, lại còn là phú nhị đại một lòng không muốn thừa kế gia sản mà chỉ muốn dựa vào chính bản thân mình.
Nhưng lúc này cha anh ta chết, cảnh sát lại nghi ngờ anh ta đã giết cha mình cho nên mới coi anh ta thành nghi phạm mà bắt đi.
"Tổ trọng án nào phụ trách thế?"
"Chính là tổ trọng án trước đây của bạn trai cô ấy, có cái tên giám sát họ Ngụy đó." Chú An gấp đến quay vòng vòng: "Phải làm sao mới được bây giờ, Trang Tử nóng tính lắm, lỡ như xảy ra xung đột với cảnh sát thì lại không hay."
Tô Niệm Tinh kêu ông ta đừng sốt ruột, cô gọi điện cho Đại Lâm hỏi tình hình cái đã.
Cô gọi qua bên đó, ngược lại Đại Lâm là người nhấc máy nhưng còn chưa nói được vài câu thì đã nghe thấy giọng của giám sát Ngụy vang lên, cuộc gọi nhanh chóng bị ngắt, phỏng chừng là đối phương không cho phép anh ta tiết lộ tình tiết vụ án.
Bây giờ Tô Niệm Tinh không phải Lý Vân nên không có cách nào tham gia vào vụ án này.
"Tôi phải tới đồn cảnh sát hỏi tình hình mới được." Chú An cũng là một người bốc đồng, thấy đại sư không hỏi ra được nội tình là ông ta xung phong nhận việc ngay.
Chú Minh cũng đi theo ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận