Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 835: Hôm Nay Có Khả Năng Vận May Của Tôi Không Tốt

Chương 835: Hôm Nay Có Khả Năng Vận May Của Tôi Không TốtChương 835: Hôm Nay Có Khả Năng Vận May Của Tôi Không Tốt
Liên tiếp đánh mười ván đều là Tô Niệm Tinh thắng, lì xì của dì cả đã thua hết nhẫn, đổi thành Tô Tú Dung lên sân.
Dì ba kêu chồng mình vào thay chỗ, trước đây ông ta không có tư cách ra trận bởi vì ông ta là dân đánh mạt chược chuyên nghiệp. Mấy tuyển thủ nghiệp dư này như bọn họ đánh bài với ông ta chắc chắn sẽ thua.
"Hôm nay có khả năng vận may của tôi không tốt, ông lên đi!"
Ngày trước ông ta ra đánh đều khiến mọi người rất bài xích nhưng bây giờ đã có một người lợi hại hơn rồi nên không ai phản đối cả.
Chú ba nghi ngờ: "Một người đàn ông như con thắng mọi người cũng không vẻ vang gì."
Tô Ngọc Bạch lẩm bẩm: "Con cứ thắng trước đi đã rồi hãy nói, A Tinh lợi hại lắm đấy."
Vì thế, chú ba được gọi là trăm trận trăm thắng cũng có lúc thua.
Tô Tú Dung chê cười ông ta: "Có phải lâu quá rồi chú không đánh bài không? Sao ra toàn quân xấu như vậy?"
Chú ba nhíu mày, ông ta không tin có chuyện kỳ lạ nhưng cuối cùng vẫn thua tiếp.
Còn phía bên đánh cược, một ván mới lại bắt đầu nhưng mọi người đều cược cho Tô Niệm Tinh thắng.
A Cảnh lập tức sa sầm mặt mũi: "Thế này còn chơi kiểu gì nữa? Kêu một nhà cái như tôi đền thông à?"
Lì xì của anh ta đã rỗng tuếch rồi: 'Không chơi nữa, đừng cược nữa." Tô Ngọc Bạch mỉm cười, bảo: "Chúng ta đánh thêm ván nữa rồi nghỉ nhé? Sắc trời cũng đã muộn rồi."
Một ván này Tô Niệm Tinh lại thua chú ba, ông ta vui sướng nhảy cẵng lên: "Nhìn thấy chưa? Tôi thắng rồi đó!"
Trịnh Kiện Hạo nhìn A Cảnh với vẻ đồng cảm: "Tiếc là em không làm nhà cái nữa, bằng không ván này em thắng đậm rồi."
A Cảnh tức đến mức đấm thùm thụp vào tường, sau đó làm nũng với chú ba: "Lúc cháu cược chú thắng thì chú lại không thắng, giờ cháu không làm nhà cái nữa thì chú lại thắng! Chú ba, chú là dân mạt chược chuyên nghiệp cái gì chứ, chẳng chuyên nghiệp tí nào cả."
Những người khác đều cười ha ha.
Chú ba vốn còn muốn cho anh ta chút tiền trà nước nhưng ông ta nhìn số tiền trước mặt kia, cho dù ván này có thắng thì ông ta vẫn thua hai mươi vạn rồi.
Ông ta hừ một tiếng: "Cháu không cược cho chú chứng minh cháu không tin tưởng chú? Lại còn đổ tại chú nữa?"
Trên đường trở về, Tô Niệm Tinh vẫn luôn cúi đầu không nói chuyện.
Giám sát Lương có hơi buồn cười: "Anh tưởng em sẽ ngôi trên xe đếm tiền lì xì chứ, đang nghĩ gì vậy?”
Tô Niệm Tinh đắn đo nhiều lần rồi mới nói với anh: "Thật ra thì em bày sạp trên đường Temple xem bói chỉ thu ba mươi chín đồng thôi, nhưng vừa rồi em nhận của A Nhan hơn một vạn lận, sau này anh giúp em trả lại cho cô ấy nhé."
Vừa rồi cô ngại vì mặt mũi của anh nên mới không nói ra sự thật này, nhưng bảo cô cầm số tiền này trong tay thì cô lại không yên tâm. Giám sát Lương liếc mắt nhìn cô: "Tại sao lại chênh lệch nhiều như vậy?"
"Em xem tướng mặt vốn không chuẩn cho lắm." Tô Niệm Tinh thành thật đáp: "Em đến đường Temple bày sạp cốt là để rèn luyện kỹ năng xem tướng mặt, lục hào kim tiền quẻ với bói chữ của mình thôi."
"Nhưng anh thấy vừa rồi em bói rất chuẩn đấy chứ." Giám sát Lương cảm thấy cô đặt mức giá này không được hợp lý cho lắm.
"Những đại sư đoán mệnh mà anh từng gặp, quy định của bọn họ đều là người càng có tiên thì càng thu nhiều hơn một chút. Người không có tiền thì thu ít đi. Hơn một vạn đối với A Nhan mà nói chỉ là tiền tiêu vặt một ngày mà thôi. Còn đối với người bình thường mà nói thì nó có khả năng chính là tiền lương trong hai, ba tháng.
Nếu như em nói với A Nhan rằng mình xem bói một quẻ chỉ mất ba mươi chín đồng thì A Nhan hoàn toàn sẽ không tin vào quẻ tượng của em, có lẽ còn nói đồ rẻ không phải là đồ tốt.
Anh cảm thấy em nên sửa lại quy định đặt giá đi, như vậy cũng có lợi cho cả đôi bên hơn."
Tô Niệm Tinh hơi sững sờ, câu này nghe cũng có lý đấy chứ.
"Trước đây em cố định giá là bởi vì em xem tướng mặt không ổn, không thể căn cứ theo tướng mặt để phán đoán một người có tiền hay không. Nhưng bây giờ thì khác rồi, đại đa số em đều có thể bói ra được, đúng là có thể sửa lại quy tắc một chút."
Giám sát Lương thấy cô nghe lời mà cũng nở nụ cười theo: "Như vậy mới đúng chứ. Em cứ coi như đang rèn luyện kỹ năng xem bói của mình đi. Dựa vào tướng mặt để phán đoán tài vận của một người chắc hẳn là kiến thức cơ bản của thầy bói các em, đúng chứ?" Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Không phải đâu, bói dễ nhất là vê cha mẹ cơ, còn tài phú sẽ thay đổi cùng với độ tuổi thay đổi, nhưng ha mẹ đã có từ lúc ta đẻ ra rồi, mối quan hệ với với họ là duyên sâu hay duyên mỏng đều viết rõ trên mặt hết, rất dễ đoán ra."
Bạn cần đăng nhập để bình luận