Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1187: Trường Tư Thục Không Tốt Hay Sao

Chương 1187: Trường Tư Thục Không Tốt Hay SaoChương 1187: Trường Tư Thục Không Tốt Hay Sao
Giám sát Lương ngạc nhiên: "Trường tư thục không tốt hay sao? Tại sao phải làm thành trường công? Sau này người làm chủ sẽ không còn là em nữa đâu."
"Em không cần làm chủ, chỉ cần tiền của em có thể giúp đỡ người khác là được." Tô Niệm Tinh lại nói: "Ông ta cũng đã nói rõ ràng là trường cấp ba nữ sinh rồi, sau này em cũng không có khả năng cứ ở lại bên này mãi được, bây giờ để lại cho bọn họ quản lý cũng rất tốt đấy chứ."
Đương nhiên, cô có thể thuê người quản lý nhưng lại không có cách nào đảm bảo người mà mình thuê tới chắc chắn sẽ chính trực. Ngược lại, cục trưởng này còn muốn dựa vào trường học này để kiếm thành tích nên nhất định cũng sẽ hết lòng hết sức.
Chẳng qua, trong giai đoạn đầu, cô vẫn có dự định tự mình tìm người xây dựng.
Lúc cục trưởng giúp cô lấy đất thì cô lại đang tìm quảng cáo đấu thầu công trình trên các tờ báo lớn.
Bây giờ kinh tế không khởi sắc, đừng nói là công ty kiến trúc tư nhân mà đến ngay cả công ty kiến trúc quốc doanh cũng nhảy ra đấu thầu hất.
Đừng thấy lượng công trình không lớn nhưng chỉ cần nhận được công trình là có tiền để kiếm, chẳng qua chỉ là vấn đề kiếm nhiều hay ít mà thôi.
Kiếp trước Tô Niệm Tinh làm từ thiện đều sẽ đích thân ra mặt vì muốn đảm bảo mỗi một đồng xu từ thiện của mình đều được dùng đúng chỗ.
Cô tìm công trình không chú trọng vào việc ai báo giá thấp nhất mà là xem mức độ dụng tâm của bọn họ. Đương nhiên, kiếp trước không có bàn tay vàng mà chỉ có thể dựa vào lý lịch và những công trình mà mấy công ty này đã từng nhận để phán đoán mà thôi.
Nhưng kiếp này có bàn tay vàng rồi, cô cũng bớt được rất nhiều chuyện.
Cô xem tướng mặt cho mỗi một chủ thầu xây dựng rồi lại chọn ra người đáng tin, sau đó lại xem chỉ tay cho bọn họ.
"Bên chỗ tôi cần xây dựng hai tòa nhà dạy học, bốn tòa nhà ký túc xá và sân thể dục."
Mấy tòa nhà này ít nhất cũng phải xây năm tầng, không có thang máy, sân thể thao cũng không phải là đường băng chạy bộ mà sau này thường dùng, mà là sân bóng rổ với một nửa là nền xi măng và sân thể dục với một nửa cũng là đất.
Sau khi xem xong, cô giữ lại người phụ trách của công ty trúng thầu để bàn chỉ tiết với đối phương, còn những người khác thì lại cho họ rời đi hết.
Quá trình bàn bạc này kéo dài hai tiếng đồng hồ, lúc gần tới trưa thì bụng cũng đói meo, cô chỉ đành kết thúc công việc rồi dẫn giám sát Lương đến nhà hàng gần đó ăn cơm.
Vừa mới bước ra khỏi cổng lớn của cục giáo dục đã nghe thấy có người đứng ở cổng gọi tên cô. Cô nghiêng đầu nhìn qua, chỉ thấy có mười mấy người đàn ông và đàn bà ngồi xổm ở góc tường, hai tay nhét vào túi quần, rụt cổ lại quan sát cô.
"Ai thế?" Giám sát Lương nghi ngờ hỏi.
Tô Niệm Tinh nhìn chằm chằm vào mấy người kia, bọn họ chính là người thân của nguyên chủ, người đàn ông lớn tuổi dẫn đầu kia chính là cha của nguyên chủ, một đôi mắt tí hi của ông ta đảo như bi, hình như đang quan sát cô. Còn người đàn ông trẻ tuổi trông cà lơ phất phơ ở bên cạnh ông ta chính là con trai của ông ta, tóc tai anh ta rối bù như tổ quạ, vừa nhìn đã biết là không có tiền đồ gì rồi.
Mấy người đẳng sau là người thân của nguyên chủ, có cô, chú, bác cả, bác gái, chú ba, thím ba và cả những người thân mà cô không quen biết nữa.
"Tiểu Tinh, cha là cha của con đây!" Người đàn ông kích động chạy qua, định bắt lấy cánh tay cô nhưng còn chưa kịp tới trước mặt thì đã bị giám sát Lương chặn lại.
Cơ thể rắn chắc của anh đứng vững như bàn thạch chặn mấy người này lại, còn Tô Niệm Tinh thì tránh sang một bên nhìn về phía người tới.
Người nông thôn trông rất già, cho dù năm nay cha Tô mới hơn bốn mươi tuổi thôi nhưng làn da ngăm đen, bị gió mưa thổi đến nứt nẻ khô cong, khiến cho ông ta trông già hơn hẳn mười tuổi.
Lúc này, vẻ mặt của ông ta khổ sở: "Tiểu Tinh, cha cũng vì không có cách nào khác mới phải tới đây tìm con. Mấy hôm trước cha đâm vào người ta bị thương, người đó muốn cha bồi thường mười vạn, bằng không nhà cửa sẽ bị lấy hết. Con sẽ không đành lòng nhìn cha lưu lạc đầu đường xó chợ, có đúng không?”
Tô Niệm Tinh lặng lẽ nhìn màn biểu diễn của ông ta.
Bạn cần đăng nhập để bình luận