Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1313: Phiên Ngoại 5

Chương 1313: Phiên Ngoại 5Chương 1313: Phiên Ngoại 5
Tô Niệm Tinh đưa một trăm vạn cho anh ta, tuy rằng cô không thể mượn mệnh tiếp nhưng trước đây cô không biết cha biết xem bói, bây giờ làm như vậy chắc hẳn là vì ông ta đang cần rất nhiều tiền.
Nói chuyện được vài câu rồi Tô Niệm Tinh và Quách Vân Khởi rời đi, Tô Quốc Đống cười hì hì nhìn hai tấm chỉ phiếu này rồi gọi điện cho vợ: "Anh lại kiếm được hai trăm vạn nữa rồi, công ty sắp có thể lên thị trường rồi đấy. Đến khi ấy, cổ phần của cha anh sẽ bị loãng đến 30%, lúc đó ông ấy cũng phải nghe theo anh thôi. Sau này con gái chúng ta chính là người thừa kế độc nhất vô nhị của tập đoàn Tô thị, ha ha ha..."
Vừa cởi khăn quàng cổ xuống, Tô Niệm Tinh không thể không quành về lấy đồ, tình cờ lại nghe được câu nói của ông ta, trong mắt cô hiện thêm vài phần ý cười. Hóa ra kiếp này công ty của cha có thể lên được thị trường cũng là nhờ có một phần công sức của cô à. ...
Cuộc sống sau khi kết hôn của Tô Niệm Tinh vẫn giống y như trước đây, nếu như nhất thiết phải nói có gì khác thì chính là chuyển nhà, bọn họ chuyển từ căn nhà lớn tại Vịnh Đồng La đến biệt thự cao cấp ở sườn núi.
Từ sau khi vào đây ở, không gian sinh hoạt đã thoáng đãng hơn trước nhưng vẫn gặp phải những vấn đề nan giải.
Giám sát Lương có ý thức lãnh địa, không thích người ngoài tiến vào lãnh địa của mình, đây vốn là một tật xấu nhỏ nhỏ không làm tổn hại đến đại cục, nhưng nhà ở cần phải dọn dẹp. Lúc còn sống ở Vịnh Đồng La, toàn bộ việc vệ sinh trong nhà đều do một mình anh bao thầu hết, nhưng căn biệt thự này lại quá rộng, công việc của anh còn bận, hoàn toàn không có nhiều thời gian để dọn dẹp đến thế. Vì thế, Tô Niệm Tinh mới định thuê một người giúp việc tới, nhưng giám sát Lương lại không thích có thêm người ngoài ở trong nhà, vì thế bọn họ mới áp dụng một phương pháp trung hòa đó là giao vấn đề vệ sinh cho công ty vệ sinh, mỗi tuần, đối phương sẽ phái nhân viên tới dọn dẹp nhà cửa một lần, sẽ không nán lại căn nhà.
Đương nhiên là giám sát Lương vẫn muốn tự mình dọn dẹp phòng ngủ và thư phòng.
Phòng ngủ là không gian sinh hoạt chung của bọn họ, người ngoài tiến vào sẽ khiến cả người anh mất tự nhiên, về phần thư phòng thì lại là không gian cá nhân của anh, có rất nhiêu hồ sơ không thể để người ngoài đọc được.
Tô Niệm Tinh cũng có không gian riêng của mình, vì sưu tập khá nhiều đồ cổ nên cô còn đặc biệt lắp thiết bị chống trộm trong tâng hầm, cứ cách một khoảng thời gian là cô sẽ phải vào đó dọn dẹp.
Mấy năm qua đi, cô tổng cộng đã cất giữ tám món đồ cổ. Mấy món này không hẳn do cá nhân cô nhìn trúng. Kiếp trước cô chỉ là một nhiếp ảnh gia, từng theo cha mẹ và ông nội đến mấy buổi đấu giá nên cũng nhận ra một phần đồ cổ, nhưng cô không phải người chơi đồ cổ chuyên nghiệp cho nên phải đặc biệt mời chuyên gia khảo cổ tới giúp mình giám định.
Sau đó cô còn phải dọn dẹp sạch sẽ toàn bộ những cái giá để trống khác.
Tô Niệm Tinh thưởng thức đồ cổ xong mới khóa cửa tầng hầm lại rồi quay trở lại lầu. Bụng dưới của cô đã hơi nhô lên, hành động chậm hơn bình thường nửa nhịp.
Vào đến phòng ngủ, cô bật nhạc, sau đó nằm lên giường đọc một quyển tạp chí số mới. Giám sát Lương đẩy cửa đi vào từ bên ngoài, trên người anh có rất nhiều khí ẩm, Tô Niệm Tinh theo bản năng nhìn ra bên ngoài cửa sổ: "Lại mưa nữa à?
Giám sát Lương gật đầu: "Mưa nhỏ thôi."
Anh xoa bụng cô: "Em đến nội địa cũng coi như thuận lợi chứ?"
Tô Niệm Tinh có hơi buồn cười: "Một ngày anh gọi ba cuộc điện thoại mà vẫn chưa hỏi đủ sao?"
Giám sát Lương cười khổ: "E rằng chỉ đến khi em đẻ con ra rồi thì anh mới yên tâm được."
Anh thuận miệng hỏi một câu: "Bây giờ khẩu vị của em đã quay lại chưa? Có muốn ăn gì không? Ngày mai anh không phải đi làm nên sẽ nấu cơm cho em.
Tô Niệm Tinh thật sự không muốn ăn gì cả.
Chớp mắt cái, cô đã phát hiện ra về Hương Giang là lại bắt đầu ốm nghén, ăn cái gì là nôn cái đó.
Giám sát Lương gấp đến quay vòng vòng, những món mà ngày trước cô thích ăn thì bây giờ đều không có khẩu vị nữa. Bị ép đến bất đắc dĩ, anh thậm chí còn nấu cả sữa đậu xanh Bắc Kinh. Nói thật thì chỉ riêng ngửi mùi thôi là anh đã không thể chịu được nữa rồi, gần như phải đeo khẩu trang nấu.
Bạn cần đăng nhập để bình luận