Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 499: Có Án Mạng

Chương 499: Có Án MạngChương 499: Có Án Mạng
Bb-call của ba người cũng vang lên, bên trên viết "có án mạng."
Đại LÂm nhìn về phía Tô Niệm Tinh ở trước quầy thu ngân với ánh mắt kinh hoàng: "Tà môn quái Thật sự tới luôn rồi này!"
Ba người bỏ lại bữa cơm đang ăn dang dở mà lập tức phóng về phía nơi đặt thi thể.
Nạn nhân là một nữ giới bị người ném vào trong cống thoát nước, công nhân của công ty dịch vụ thoát nước xuống dưới xử lý đường nước thì phát hiện ra nạn nhân.
Đại Lâm nhìn thi thể: "Ở bên dưới cống thoát nước, ô nhiễm thế này thì chắc chắn bằng chứng đã bị phá hủy rồi, cho dù có bằng chứng cũng không thể trở thành bằng chứng trước tòa được."
Trương Chính Bác vỗ lên vai anh ta: 'Ít nhất thì chúng ta cũng đã tìm được nạn nhân.....
Chớp mắt lại qua vài hôm nữa, giám sát Lương lại dẫn mấy người Đại Lâm tới quán Tô Thần Toán ăn cơm, Tô Niệm Tinh đi qua chào hỏi bọn họ: "Nghe nói các anh đã tìm được thi thể rồi, thế nào? Vụ án có tiến triển gì không?”
Nhắc đến chuyện này là Đại Lâm lại vô cùng oán giận: "Cho dù có biết hung thủ giết người nhưng không có chứng cứ thì vẫn không thể kết tội được ông ta.
Trương Chính Bác nhún vai: "Bây giờ có một điểm khá bị động chính là hung thủ vẫn đang mất trí nhớ, chúng tôi không có cách nào thẩm vấn và lấy khẩu cung của ông ta, chỉ có thể dựa vào tự mình điều tra mà thôi, hệ số độ khó cũng rất cao." Tô Niệm Tinh cũng lo lắng theo: "Nếu không tìm được chứng cứ vậy chẳng phải hung thủ sẽ tiêu dao ngoài vòng pháp luật hay sao? Thế cũng hời cho ông ta quá rồi."
Giám sát Lương biết cô đang buồn vì cái chết của cô gái trẻ kia, vì thế nói: "Chúng tôi nhất định sẽ tìm được bằng chứng để giải oan cho người chết."
Đột nhiên Đại Lâm hỏi: "Đại sư, trước đây cô có thể xem bói cho thi thể không đầu vậy có phải cũng có thể xem bói cho người chết được không?"
"Các anh vẫn chưa điều tra ra được thân phận của nạn nhân sao?" Tô Niệm Tinh tò mò hỏi.
Đại Lâm gật đầu: "Đã tra ra rồi, nhưng tôi muốn nhờ cô bói xem trước đó cô ta đã chết thế nào? Hung khí ở đâu?"
Tô Niệm Tinh không rõ bản thân mình có thể bói ra được hay không nữa: "Nếu trước khi cô ta chết rất đau đớn vậy có lẽ tôi có thể bói ra được."
Đại Lâm gật đầu: "Trước khi cô ta chết chắc hẳn đã phải chịu sự tra trấn cực lớn vì cô ta bị chém hai mươi hai nhát dao, mất máu quá nhiều nên mới chết, chuyện xảy ra vào đêm khuya nên trong ngõ không có một ai cả, cũng không có người nào cứu côt a."
Thấy sắc mặt của cô trắng bệch, giám sát Lương lườm Đại Lâm một cái.
Đại Lâm biết mình lỡ lời nên vội vàng ngậm miệng lại.
Tô Niệm Tinh cắn môi: "Để tôi xem một quẻ giúp các anh đi?"
Giám sát Lương lại từ chối cô: "Giết hại là một cảnh tượng rất máu me, cô không phải cảnh sát không cần thiết phải trải nghiệm mấy thứ này."
Tô Niệm Tinh quả thật không thể chịu nổi hình ảnh máu me nhưng cô vẫn muốn giúp nạn nhân vô tội này tìm được hung thủ, vừa định mở miệng thì giám sát Lương đã giơ tay ngăn cản: "Nếu vụ án nào chúng tôi cũng tới tìm cô nhờ xem bói như thế vậy còn cần mấy cảnh sát như chúng tôi làm gì nữa?”
Tô Niệm Tinh thấy anh kiên trì nên cũng không cưỡng cầu nữa.
Chớp mắt đã qua vài ngày, trải qua nhiêu lần phỏng vấn và điều tra trong suốt mấy ngày liên tiếp của tổ trọng án, cuối cùng thì bọn họ cũng tìm thấy bạn của Sán Tử Minh và biết được từ miệng đối phương rằng tháng nào Sán Tử Minh cũng sẽ tới tìm gái mấy lần.
Mà Sán Tử Minh lại chính là một trong số những khách hàng của nạn nhân, ông ta có ý với nạn nhân nên sau đó có đề nghị được hỏi cưới cô ta. Nhưng nạn nhân lại không bằng lòng đi theo ông ta, sau đó hai người xảy ra tranh chấp. Sán Tử Minh nổi lên dã tâm muốn giết người nên đã giết chết nạn nhân.
Sau khi giết người xong, ông ta ném hung khí vào sạp hàng của Mại Ngư Thắng, vì Mại Ngư Thắng thường xuyên phải giết cá nên chỉ cho rằng trên con dao là máu cá mà cũng không để trong lòng cho lắm.
Cộng thêm vận khí của Sán Tử Minh rất may vì đêm hôm ấy có một cơn mưa to nên máu chảy hết xuống đường cống thoát nước, không để lại một chút dấu vết gì.
Sau khi giết người xong, Sán Tử Minh đi đến đầu đường thì bị xe đâm trúng rồi dẫn đến mất trí nhớ.
"Làm thế nào mà các anh tìm được hung khí vậy?" Tô Niệm Tinh tò mò không chịu được.
Đã qua nhiều ngày như vậy rồi, máu trên con dao đã sớm bị lau sạch rồi đi?
Bạn cần đăng nhập để bình luận