Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 217: Đưa Tiền

Chương 217: Đưa TiềnChương 217: Đưa Tiền
Đại Lâm kéo tay áo của Trương Chính Bác, nói với Tô Niệm Tinh: "Anh ấy không có ý đó, lần này quả thật là do chúng tôi không đúng, cô không vui cũng là điều hiển nhiên."
Tô Niệm Tinh liếc mắt nhìn ba người trước mặt một vòng, trái tim cũng vì cơn giận mà đập thình thịch như trống dồn. Cô vỗ ngực, không thể nổi cáu vì mấy thằng ngốc này được, không đáng, lại lặng lẽ hỏi: "Tôi có vui hay không cũng đã không còn quan trọng nữa rồi. Đại khái thì tôi không có vận may phát tài chỉ trong một đêm, nhưng tiền xem quẻ của tôi thì sao? Các anh định giải quyết thế nào đây?"
Nếu bọn họ đã không làm xong việc vậy cấp trên sẽ còn phê duyệt kinh phí cho bọn họ nữa không?
Mấy nghìn vạn tiền hoa hồng đã không còn nữa rồi nhưng tiền xem bói không thể thiếu.
Giám sát Lương thấy cô không còn hùng hổ dọa người nữa bèn thở phào một hơi nhẹ nhõm: "Cô yên tâm, một vạn đô la Hồng Kông, đội cảnh sát vẫn có thể lấy ra được."
Anh lấy một vạn đô la Hồng Kông từ trong ví tiền ra rồi đưa cho cô.
Đương nhiên, khoản tiền này không phải là kinh phí mà cấp trên phát nhưng cô đã nổi nóng như vậy rồi, anh nào có dám để cô đợi đâu, cứ đưa trước để cô bớt giận đã rồi nói sau.
Tô Niệm Tinh chỉ đợi một câu này của anh: "Địa chỉ mà các anh cần, tôi đã cho các anh rồi. Tôi đã làm những việc mà mình nên làm rồi, còn bản thân các anh làm việc không đến nơi đến chốn, hại con tin bị thương, bị cấp trên phê bình cũng là các anh tự làm tự chịu, không liên quan gì đến tôi. Sau này các anh làm việc cẩn thận một chút.
Được rồi, mau về chỗ cũ đợi đồ đi."
Mấy người giám sát Lương đưa mắt nhìn nhau, tuy rằng cô nói chuyện rất vô tình nhưng mọi người lại bất tri bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Tô Niệm Tinh mạo hiểm đi xem bói, mục đích hiển nhiên chính là vì khoản tiên cảm ơn to bự của Hà tiên sinh, nhưng sự việc đã hỏng bét rồi, cô chỉ có được một vạn đồng tiền xem quẻ, giờ có thái độ này đã là tốt lắm rồi, còn có thể trông mong cô sẽ niềm nở chào đón bọn họ hay sao?
Ba người ngồi về ghế, Đại Lâm không thể kiềm chế được cơn giận của mình mà oán trách cấp trên quá hà khắc: "Xảy ra chuyện rồi là đùn đẩy trách nhiệm lên người chúng ta, rõ ràng trước đó chúng ta đã đệ đơn xin với ông ta và ông ta cũng đã đồng ý rồi cơ mà."
"Bỏ đi, không phải toàn bộ lãnh đạo đều như vậy."
"Chúng ta cũng là vì nghĩ cho đội cảnh sát thôi, biết rõ có một tên bắt cóc đỉnh cấp gây án mà đội cảnh sát Hương Giang chúng ta lại không thể đưa gã ra ngoài công lý, để mặc đối phương tiêu dao ngoài vòng pháp luật, thế này kêu uy tín của cảnh sát Hương Giang chúng ta biết để ở đâu chứ?"
Tô Niệm Tinh bưng trà sữa qua đó, thầm nghĩ: Cái này có tính là gì đâu? Sau này các anh vẫn còn phải mất mặt nhiều lắm, không thiếu gì một vụ này. Cũng may mà trước đó cô đã dự đoán trước, không gửi gắm hết toàn bộ hy vọng lên khoản tiền kia của Hà tiên sinh.
Cô đặt trà sữa xuống, nhắc nhở bọn họ: "Mấy loại đã quen không làm mà hưởng như bọn họ bắt này đợi sau khi tiêu hết sạch tiền rồi, bọn họ vẫn sẽ hành hung tiếp thôi. Sau này các anh vẫn còn nhiều cơ hội lắm. Bây giờ các anh nên từ từ suy nghĩ, lần sau gã gây án tiếp vậy các anh nên bắt người thế nào mới không thất bại đi."
Giám sát Lương liếc mắt nhìn cô: "Cô bói ra được?"
Tô Niệm Tinh lắc đầu: "Tôi xem bói rất đắt, không thể tùy tiện xem bói cho người khác, tôi chỉ suy đoán dựa trên góc độ của người bình thường mà thôi. Cái này miễn phí, không thu tiền xem quẻ của các anh."
Giám sát Lương im lặng một lúc rồi gật đầu với những người khác: "Cô ấy nói cũng có lý. Người nghèo đột nhiên giàu có nhất định tiêu xài phung phí hết sạch tiền, thứ mà chúng ta có chính là cơ hội rửa sạch nỗi nhục ngày trước, đừng ủ rũ nữa, mau xốc lại tinh thần cả đi."
Đại Lâm và Trương Chính Bác gật đầu phụ họa.
Tiểu long bao nhanh chóng được mang lên, lại ăn được tiểu long bao ngon miệng này, bọn họ đã sớm không còn ngạc nhiên như hồi quán khai trương nữa, không kịp nhấm nháp đã ăn ngấu nghiến hết sạch tiểu long bao.
Tiên nhóm điều tra viên này đi, bà A Hương ở đằng sau chỉ nghe được khá mập mờ, vội truy hỏi Tô Niệm Tinh: "Bọn họ nói bắt cóc gì đó là sao vậy?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận