Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 412: Bà Không Kêu Con Trai Bà Quản Cô Ta Hay Sao

Chương 412: Bà Không Kêu Con Trai Bà Quản Cô Ta Hay SaoChương 412: Bà Không Kêu Con Trai Bà Quản Cô Ta Hay Sao
Cô không nhịn được mà lắc đầu: "Có khả năng cậu bé thật sự chỉ mơ thấy mộng đẹp mà thôi. Cậu bé vẫn còn nhỏ tuổi, vẫn đang đi học mẫu giáo cơ mà, ngày nào chẳng chơi nên đi ngủ cười thành tiếng cũng là chuyện rất bình thường mà."
Bà chủ nhà lại cảm thấy không giống cho lắm: "Bình thường giáo viên trong lớp tụi nó toàn nói nó dẫn đầu mọi người bắt nạt bạn học, mẹ nó vì muốn nó thay đổi cái tật xấu này nên gần như ngày nào cũng đánh nó, buổi tối nó đi ngủ không khóc mà ngược lại còn cười được, cô cảm thấy thế này là bình thường sao?”
Tô Niệm Tinh bị bà ta chặn họng thật rồi, thế này cũng đúng thật!
Bị đánh không khóc mà ngược lại còn cười được, thế này quả thật không được bình thường cho lắm.
Các hàng xóm láng giềng nghe thấy bên này lại có biến mới nên lập tức bỏ An Tử lại phía sau mà tới tấp vây lại gần: "Đã xảy ra chuyện gì thế?"
Bà chủ nhà kể lại hai năm rõ mười tình hình của cháu trai nhà mình cho mọi người nghe: "Mới đầu tôi cũng tin là nó mơ thấy mộng đẹp thật, nhưng nghĩ lại cẩn thận thì gần đây nhà tôi cũng không có chuyện gì đáng để nó phải vui đến thế? Nó còn bị mẹ nó đánh nữa cơ mà."
Các hàng xóm thay nhau hỏi bà ta: "Thế lúc mẹ nó đánh nó có khóc không?”
Nhắc đến cháu trai là tim gan phèo phổi của bà chủ nhà đều run rẩy theo: "Khóc chứ, khóc vô cùng đáng thương luôn, nhưng tôi không dám đi lên khuyên, tôi vừa khuyên là mẹ nó đánh càng mạnh hơn. Rõ ràng là nó đang đánh cho tôi xem mà, tôi biết hết."
Các hàng xóm già có cháu trai lập tức không thể chịu được: "Giời ơi, cũng không thể đánh con như thế được, bà không kêu con trai bà quản cô ta hay sao?"
Bà chủ nhà lại bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ "bà đừng có nhắc tới làm gì”: "Con trai tôi sợ vợ nó lắm, nó chỉ nghe mỗi cô ta thôi, nếu như tôi nhúng tay vào thì nó còn có thể đánh cùng với vợ nó luôn, cho nên tôi nào có dám nhúng tay vào đâu.'
Các hàng xóm không có một ai là không nhìn bà chủ nhà với vẻ đồng cảm.
Thế hệ trẻ tuổi lại cảm thấy trẻ con hư thì đáng bị ăn đòn: "Ở trường học bắt nạt bạn học thì tương lai ra khỏi trường cũng chính là một tên côn đồ, muốn thay đổi tật xấu này phải dựa vào đánh đòn!"
Có người ăn nói thẳng thắn: "Ngày nào cũng đánh mà trong mơ đứa trẻ không khóc, ngược lại còn cười được, không phải là bị đánh ngu người rồi đấy chứ?"
Bà chủ nhà vừa nghe được câu này đã khó chịu, bà ta trừng mắt nhìn qua với vẻ hung dữ: "Cháu trai ông mới là đứa ngốc thì có."
Các hàng xóm thấy bọn họ cãi nhau bèn vội can ngăn, tách hai người ra rồi kêu Tô Niệm Tinh giúp xem bói.
Bà chủ nhà gật đầu: "Vừa rồi tôi nghe nói con gái của người phụ nữ kia lúc ngủ cũng run rẩy mới nghĩ đến cháu trai mình cười, liệu có khả năng là trong cuộc sống hiện thực nó đánh không lại đứa trẻ lớp trên nên muốn đánh bại đối phương ở trong mơ hay không."
Lý do này cũng coi như hợp lý nhưng Tô Niệm Tinh vẫn phải nhắc nhở bà chủ nhà: "Trước đây tôi đã bói cho bà hai lần rồi nhưng kết quả đều không như bà nghĩ. Bà chắc chắn lân này vẫn muốn tìm tôi xem bói chứ?
Trường hợp của bà là thuộc tình huống khẩn cấp, không xếp hàng nên tiền xem bói sẽ lấy gấp đôi, hơn hai nghìn đô la Hồng Kông lận đó, bà chắc chắn mình muốn bỏ khoản tiên này không?”
Bà chủ nhà trọ bị cô hỏi trúng tim đen rồi, vừa nghĩ đến trải nghiệm xem bói hai lần trước đây của mình, tuy rằng kết quả đều không tồi nhưng bà ta cứ cảm thấy bản thân mình rất thiệt.
Dù sao thì người vạch xe của bà ta cũng là cháu trai, bà ta không có cách nào tìm cháu trai đẻ đòi bồi thường hết.
Con gái thích học hành cũng không phải vì yêu sớm mà là không muốn tỏ tình, lại càng không phải học thói hư tật xấu.
Nhưng càng nghĩ lại càng cảm thấy khoản tiên này không nên tiêu, nếu như lúc trước bà ta hỏi người nhà thì có lẽ đã không cần tốn tiền rồi.
Suy cho cùng, bà chủ nhà vẫn không nỡ bỏ số tiền này ra: "Để tôi về nhà hỏi lại đã."
Tô Niệm Tinh nhún vai, những hàng xóm khác thì lại trợ mắt nhìn bà ta chậm rãi đi ra khỏi quán ăn.
Đã nói được một nửa rồi đột nhiên lại không xem bói nữa là sao?
An Tử cảm thấy đáng tiếc thay Tô Niệm Tinh: "Đại sư, cô cũng thiệt mất hơn hai nghìn đô la Hồng Kông rồi đó, cô thật sự quá tốt bụng rồi. Người này chính là phú bà, bà ta giàu có lắm đó."
Bạn cần đăng nhập để bình luận