Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 247: Làm Sao Cô Biết?

Chương 247: Làm Sao Cô Biết?Chương 247: Làm Sao Cô Biết?
A Trân thấy Tô Niệm Tinh điềm tĩnh cũng đã có chút gấp đến quay vòng vòng rồi, vất vả lắm mới được được cô ta nghỉ xả hơi, cô ta lập tức kể lại toàn bộ sự việc một cách rõ ràng: "Đôi vợ chồng hôm qua tới tìm cô xem bói ấy, người phụ nữ kia bị giết chết rồi."
Tô Niệm Tinh kinh ngạc.
A Hỉ vẫn luôn chú ý động tác của cô nghe được câu này cũng vội sáp tới: "Làm sao cô biết?"
A Trân ngáp một cái, vẫy tay một cái với bộ dáng vẫn chưa tỉnh ngủ: "Cô đừng nhắc tới nữa, mới sáng ngày ra, bà cụ nhặt rác phát hiện được cô ta ở trong ngõ, sợ quá mới hét ầm lên, nhà tôi ở trên tâng ba trực tiếp bị bà ta đánh thức luôn, tôi đứng ở cửa sổ nhìn thấy cảnh sát tới, còn phong tỏa hiện trường nữa."
"Làm sao cháu biết cô ta bị giết mà không phải là bản thân cô ta bất cẩn té xuống lầu?" Bà A Hương cũng bước lại gần, trong mắt lóe lên tia sáng hóng hớt.
A Trân xua tay: "Đương nhiên không ngã từ trên xuống rồi ạ, nhà cô ta ở tầng hai mươi chín lận, ngã từ trên tâng cao như thế xuống không phải đầu đã bét nhè như dưa rồi hay sao?
Nhưng lúc pháp y khiêng thi thể lên xe, cháu trộm nhìn một cái thấy đầu vẫn còn nguyên vẹn."
Mọi người chợt hiểu ra, ngược lại cũng rất hợp lý đấy chứ.
Tô Niệm Tinh thở dài một tiếng, chỉ sợ hàng xóm nghe được tin tức này sẽ chen đến cửa quán chật như nêm cối mất, khách khứa bên ngoài lại không vào trong quán được, tiểu long bao đã hấp xong cũng không bán được tiếp mà cô còn lỗ vốn nữa, vì thế cô thúc giục bọn họ mau quay về làm việc.
"Điều tra phá án và bắt hung thủ là công việc của các a sir, không liên quan gì đến chúng ta, mọi người mau đi làm việc đi."
Bọn họ biết suy tính nhỏ của Tô Niệm Tinh, chỉ chớp mắt nhìn nhau một cái, cùng lộ ra ánh mắt đã hiểu, sau đó giải tán, ai đi làm việc của người nấy.
Giờ ăn sáng ở Hương Giang muộn hơn nội địa khoảng một đến hai tiếng, người vội đi làm sẽ trực tiếp mua mang đi, người không vội đi làm thì sẽ ngồi trong tiện ăn xong rồi mới đi. Giờ cao điểm ăn sáng kéo dài cho đến tận mười một giờ, khách khứa trong tiệm mới dần dần ít đi.
Tô Niệm Tinh bắt đầu ra sau bếp giúp nhặt rau và rửa rau để chuẩn bị nấu bữa trưa, bữa trưa phần lớn đều ăn cơm rang với mì xào.
Cô vừa mới vặt rau xong thì đằng trước có người tìm cô, Tô Niệm Tinh đi ra đằng trước nhìn, hóa ra là một điều tra viên, còn là người mà cô quen biết nữa - Đại Lâm và Trương Chính Bác.
Tô Niệm Tinh lau tay vào khăn giấy rồi ném rác vào trong thùng, đi đến trước quầy thu ngân: "Có chuyện gì vậy?"
Từ sau chuyện lần trước, Tô Niệm Tinh chửi bọn họ té tát một trận xong, Đại Lâm và Trương Chính Bác đều không dám đối diện thẳng với cô, nhưng vụ án này đã được phái đến tổ trọng án A bọn họ rồi, bọn họ cũng không thể không đi ra ngoài phỏng vấn và điều tra.
Lúc này đang giải quyết việc chung nên Đại Lâm lấy giấy bút ra, ho khụ một tiếng rồi hỏi: "Tôi nghe nói cô từng xảy ra tranh chấp với Cao Thục Nghĩ?"
Tô Niệm Tinh vừa định trả lời thì A Trân không làm nữa: "A sir, không phải anh nghi ngờ chị chủ của tôi đấy chứ?
Người đàn bà kia là một người rất đanh đá chanh chua, hôm qua cô ta và chồng tới đây tìm chị chủ của chúng tôi xem bói, nói con trai cô ta bị người bắt cóc.
Chị chủ của chúng tôi bói ra được con trai của cô ta không hề bị bắt cóc mà là cùng bạn bè của mình hợp mưu lừa tiền của bố mẹ, chị chủ của chúng tôi kêu cô ta tới khu vui chơi tìm con.
Bọn họ cũng tìm được rồi nhưng lại quay đầu đòi chị chủ của tôi phải trả tiên, nào có lý lẽ này chứ?"
Đại Lâm ghi chép lại sự việc này một lần, cuối cùng hỏi: "Sau đó thì sao?"
A Trân nói không ngừng nghỉ: "Sau đó, chị chủ của tôi tìm cảnh sát mặc quân trang tới phân xử, hàng xóm láng giềng cũng nói giúp chúng tôi, bản thân cô ta vô lý nên đi luôn.”
Đại Lâm ghi xong thông tin lại nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Hôm qua bọn họ đã cho cô bao nhiêu tiên hoa hồng."
"Hai vạn." Tô Niệm Tinh không để ý cho lắm: "Cô ta đã chết thế nào vậy?"
Vụ án này vẫn đang trong quá trình điều tra nên Đại Lâm tạm thời không tiện tiết lộ, hai người lấy ghi chép xong rồi rời đi.
Bà A Hương nhìn bóng lưng rời đi của hai người họ, lại thì thâm bên tai Tô Niệm Tinh: "Có phải bọn họ đã làm chuyện gì chột dạ rồi không? Sao lại không dám ngẩng đầu nhìn cháu chứ?"
Mấy a sir này xưa nay đều vô cùng khí thế, đây vẫn là lần đầu tiên bà ta nhìn thấy vẻ chột dạ và hổ thẹn trên mặt bọn họ đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận