Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1299: Là Mạc Mạc Nói Cho Con Biết Sao

Chương 1299: Là Mạc Mạc Nói Cho Con Biết SaoChương 1299: Là Mạc Mạc Nói Cho Con Biết Sao
Khi con gái chạm vào tay bà ta, bà ta theo bản năng nghĩ đến việc con gái xem chỉ tay rất chuẩn, nhưng khi nghe thấy một tiếng gọi của cô, động tác của bà ta chậm một nhịp, trên gương mặt hiện ra vẻ mừng rỡ: 'A Tinh, con chịu nhận mẹ rồi sao?"
Còn chưa đợi nụ cười trên gương mặt bà ta kịp nở rộ thì ngay một giây sau bàn tay của bà ta đã nhẹ bãng.
Tô Niệm Tinh đã hất tay của bà ta ra, sắc mặt của cô cũng thay đổi, trong ánh mắt lộ ra ba phần mỉa mai, bảy phần lạnh lùng, cô từ trên cao nhìn xuống bà ta như vậy. ...
"Anh ba là ai?" Tô Niệm Tinh dựa người vào lưng ghế, lặng lẽ quan sát đối phương.
Ngược lại, Lâm Thư Văn cũng không có một chút vẻ thay đổi nào cả.
"Là Mạc Mạc nói cho con biết sao?"
Bà ta nhún vai: "Cha con có cái nết gì thì chắc là con cũng biết rôi đấy, bản thân ông ta không kiếm được tiền, nghe nói phía bên Hương Giang này khắp nơi đều là vàng nên mới kêu mẹ đi cùng đồng hương sang đây làm thuê, muốn mẹ kiếm tiền về nuôi các con.
Nhưng sau khi mẹ tới đây mới phát hiện ra không có thân phận thì chỉ có thể làm ăn bằng da thịt. Đồng tiền mà mẹ kiếm được từ việc bán đi tôn nghiêm, dựa vào cái gì phải cho ông ta được hưởng?”
Khóe miệng bà ta lộ ra vẻ trào phúng.
Tô Niệm Tinh vẫn không thay đổi sắc mặt như cũ, làm như thể chuyện đó không liên quan gì đến cô. "Sau này mẹ gặp được anh Long, anh ta dẫn mẹ rời khỏi nơi đó, đổi một thân phận khác cho mẹ. Mẹ còn tưởng sau này mình không cần phải bán thân tiếp nữa nhưng không ngờ lại rơi vào hang cọp tiếp.
Vậy mà anh ta lại buôn bán ma túy. Lúc mẹ biết được thì đã không còn đường lui nữa rồi." Lâm Thư Văn cười khổ: "Một bước sai, ngàn bước sai."
"Anh ba là cấp dưới của anh Long, cũng là thuộc hạ mà anh Long tin tưởng nhất. Sau khi anh Long dẫn mẹ rời khỏi club đêm đó đã kêu mẹ đi theo anh ba. Bọn mẹ có một đứa con, chính là Mạc Mạc, sau khi anh ba chết, một mình mẹ chăm sóc Mạc Mạc."
Tô Niệm Tinh đợi bà ta nói hết rồi đột nhiên chống tay lên mặt bàn mà đứng dậy: "Nếu bà giao sổ sách lên và nói những chuyện mà bà biết cho bọn họ thì tôi sẽ giúp bà đưa Mạc Mạc ra nước ngoài."
Lâm Thư Văn bật cười: "Con đang làm giao dịch với mẹ soa? Đó là em gái của con đó."
Tô Niệm Tinh khoanh tay: "Em gái cái gì? Tôi cũng không nhận đâu nhé.
Bà cũng đừng lấy tình thân ra để ràng buộc tôi. Bắt đầu từ lúc tôi sáu tuổi, bà đã ném tôi lại cho cha mà không màng hỏi han đến, bà đã từng quan tâm đến tôi chưa?
Dựa vào cái gì mà lại bắt tôi phải trông con giúp bà hả?"
Sắc mặt của Lâm Thư Văn xanh mét như tàu lá chuối, như thể bà ta chưa từng quen biết con người này vậy: "Con làm nhiều việc tốt ở nội địa như thế, quyên góp nhiều tiền như thế, cái danh từ tâm của con đều là giả cả sao?"
"Tôi làm việc thiện chỉ vì bản thân tôi thấy thích đấy, nhưng tôi cũng không thích việc đưa Mạc Mạc ra nước ngoài đâu. Tại sao tôi phải làm thế?" Tô Niệm Tinh chống tay lên bàn đứng dậy. "Bà tự chọn đi. Nếu bà không bằng lòng thì tôi sẽ đưa Mạc Mạc vào viện phúc lợi. Ở độ tuổi này của nó, lại cộng thêm hai chân tàn tật, chỉ sợ sẽ không có người nào chịu nhận nuôi nó đâu. Đến khi ấy nó sẽ chịu khổ thế nào thì tôi cũng không đảm bảo đâu đấy."
"Mày, sao mày lại độc ác như vậy?" Lâm Thư Văn chửi âm lên như một mụ đàn bà chua ngoa.
Nhưng Tô Niệm Tinh nghe xong cũng không buồn phản kích, bộ dáng chẳng thèm để tâm. Thậm chí cô còn cảm thấy mấy lời chửi rủa này chẳng có ý nghĩa gì hết, chỉ quay người nắm chặt lấy tay nắm cửa định rời đi.
Lâm Thư Văn thấy cô định đi thật mới vội gọi cô lại: "Mày không được phép đi!"
Tô Niệm Tinh quay đầu nhìn bà ta: "Bà cân nhắc đến đâu rồi?"
"Mày giúp tao đưa Mạc Mạc đến Campuchia." Lâm Thư Văn gần như là nghiến răng nghiến lợi thốt ra: "Tao sẽ hợp tác với bọn họ."
Tô Niệm Tinh phì cười: "Có phải bà quên nói với tôi một chuyện là lúc từ Campuchia trở về nhớ thuận tiện dẫn thêm một người về không?”
Lâm Thư Văn ngẩng phắt đầu lên nhìn cô: "Sao mày lại biết?"
Tô Niệm Tinh mỉm cười: "Bà diễn cũng giống lắm đó nhưng bà quên mất là trẻ con không biết diễn rồi à. Tôi tới đồn cảnh sát nhưng Mạc Mạc cũng không hề quan tâm đến bà cho nên bà hoàn toàn không phải mẹ của con bé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận