Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 110: Tiểu Tinh, Cháu Đi Nhanh Như Vậy Sao

Chương 110: Tiểu Tinh, Cháu Đi Nhanh Như Vậy SaoChương 110: Tiểu Tinh, Cháu Đi Nhanh Như Vậy Sao
Nhiều đồ như vậy chạy ba chuyến mới thu mua được đầy đủ, lúc đi một chuyến cuối cùng, hai người vừa vặn gặp Mại Ngư Thắng.
Trông thấy bọn họ, Mại Ngư Thắng vừa cười vừa chào hỏi: "Mua nhiều đồ như vậy luôn hả?”
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Vâng."
Bà A Hương nói lại chuyện Tô Niệm Tinh chuyển nhà: "Là tòa nhà ngay phía sau đường Paterson ấy, cách cũng gần, sau này sẽ thường xuyên qua đây đi chợ, ông bán rẻ cho con bé một chút nhé."
Mại Ngư Thắng vui vẻ: "Được chứ."
Ông ta vớt một con cá lên định tặng cho Tô Niệm Tỉnh: "Hôm nay chính là ngày đầu tiên, con cá này coi như quà tân gia của cháu đi."
Tô Niệm Tinh vội vàng xua tay từ chối: "Hôm nay cháu không nấu nướng, cầm cá về là nó chết mất thôi."
Mại Ngư Thắng chỉ đành từ bỏ.
Đưa hết toàn bộ đồ về nhà xong, Tô Niệm Tinh cũng không đi mở sạp nữa mà tạm biệt bà A Hương, cô phải về nhà thôn để bàn bạc chuyện nghỉ việc với chú Phúc và thím Phúc.
Chú Phúc và thím Phúc cũng đã sớm dự liệu được một ngày cô sẽ rời đi cho nên nghe thấy cô muốn nghỉ việc cũng không ngạc nhiên bao nhiêu: "Vụ án của Hổ ca đã kết thúc rồi sao?"
Tô Niệm Tinh sững sờ một lúc rồi mới phản ứng lại được bọn họ cho rằng cô sắp về nội địa, vì thế cô nói lại chuyện mình đã tìm được việc ra: "Anh ta có thể lo visa lao động cho cháu."
Chú Phúc và thím Phúc nghe thấy cô có thể ở lại Hương Giang cũng thấy mừng cho cô: "Thật tốt quá rồi, trước đây vẫn luôn lo cháu về nội địa ngồi tù sẽ bị người ta bắt nạt, nhưng không về thì thật may quá đỗi."
Lúc này, cách nhìn của phim truyền hình Hồng Kông đối với cảnh sát nội địa cũng không tốt, có rất nhiều ấn tượng về cách chấp pháp bạo lực. Nhà tù nội địa lại càng là một sự tôn tại đáng sợ hơn.
Tô Niệm Tinh chưa từng ngồi bóc lịch bao giờ nên thật sự không biết liệu vào tù có bị bạn tù bắt nạt hay không, nhưng không được tự do là điều chắc chắn rồi, cho nên cô cũng không thể đánh cược.
Tô Niệm Tinh bày tỏ rằng sau này sẽ còn tới thăm chú Phúc và thím Phúc.
Chú Phúc và thím Phúc thanh toán tiền lương cho cô, còn đặc biệt tặng cô một bao lì xì bự: "Không có cháu giới thiệu cái máy giúp thì hai vợ chồng già như chú thím thật sự không ngờ có thể bớt được nhiều việc như vậy.
Tô Niệm Tinh không tiện nhận lấy: "Không phải trước đó chú thím đã cho lì xì rồi sao ạ? Không cần phải cho cháu nữa đâu."
"Sau này chỗ cháu cần phải dùng tiền còn nhiều lắm, nhà trọ ở Hương Giang cũng không rẻ gì." Chú Phúc và thím Phúc kiên quyết kêu cô nhận lấy.
Tô Niệm Tinh không từ chối được nên chỉ đành nhận.
Hai vợ chồng già hỏi cô đã tìm được chỗ ở chưa, nếu chưa tìm được thì có thể ở lại nhà bọn họ thêm vài hôm.
Tô Niệm Tinh lắc đầu, nói lại chuyện mình đã thuê căn hộ ở ghép kia.
Chú Phúc và thím Phúc thấy cô đã tính toán xong xuôi cả rồi cũng thật lòng mừng rỡ thay cô: "Tốt lắm, cách đường Paterson khá gần, không cách xa khu vực náo nhiệt như nhà thôn của chúng ta, mất tận một tiếng đi đường lận. Buổi tối không có đèn đường, một cô gái trẻ như cháu đi đường đêm thật không an toàn."
Bình thường sau khi dọn hàng xong, Tô Niệm Tinh đều cùng chú Phúc và thím Phúc về chung hoặc là nhờ Cường ngốc đưa về tận nhà chứ một mình cô thật sự cũng không dám đi.
Tô Niệm Tinh nở nụ cười, nói chuyện phiếm với bọn họ vài câu rồi về phòng thu dọn đồ đạc.
Đồ của cô cũng không nhiều, để tiết kiệm tiền nên cô gần như không mua quần áo cho mình, mỗi ngày đều là mặt mộc hứng nắng, rửa mặt cũng chỉ dùng Đại Bảo, một cái balo cũng đủ để đựng.
Chú Phúc và thím Phúc tiễn cô ra ngoài, hàng xóm trông thấy cô sắp đi cũng ra ngoài tiễn cùng: "Tiểu Tinh, cháu đi nhanh như vậy sao? Về nội địa hả? Nhớ viết thư về đây đấy nhé."
Trong mắt hàng xóm, Tô Niệm Tinh là một cô gái rất nhiệt tình, nếu có ai làm mất đồ tìm đến cô nhờ giúp đỡ là chắc chắn có thể tìm được, cô cũng rất xởi lởi giúp đỡ mọi người.
Thím Phúc nghe được câu này mới giải đáp thay cô: "Không phải, con bé tìm được công việc rồi, có công ty lớn đã lo visa lao động cho nó, sau này nó sẽ ở lại Hương Giang, không về nữa."
Các hàng xóm nghe thấy vậy cũng thật lòng mừng thay cô: "Tốt quá rồi, sau này thường xuyên về đây chơi nhé."
Bạn cần đăng nhập để bình luận