Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 674: Là Chuyện Gì Thế

Chương 674: Là Chuyện Gì ThếChương 674: Là Chuyện Gì Thế
Giám sát Lương gật đầu: "Trước đây Nhã Tĩnh lên đại học gần như ngày nào cũng phải luyện cầm dao phẫu thuật. Khi ấy tôi cảm thấy rất thú vị nên cũng học theo con bé một chút. Sau này nó học thành và làm phẫu thuật cho người ta, còn tôi học thành lại bắt đầu lột vỏ tôm”"
Tô Niệm Tinh bị câu bông đùa cho anh chọc cười ha ha: "Đây chính là thế giới của người phàm ăn."
Nói chuyện được một lúc, giám sát Lương mới bắt đầu đi vào chủ đề chính: "Là như vậy, tôi có một người bạn gặp phải một chuyện vô cùng kỳ lạ, cô là tiên sinh đoán mệnh chắc có lẽ cũng biết một chút."
Tô Niệm Tinh nghi ngờ: "Là chuyện gì thế?"
"Đợt tết cậu ấy về quê, có một người thân mất con từ tám năm trước, là xảy ra chuyện ngoài ý muốn mà mất. Đợt năm mới ấy có một đôi cha mẹ dẫn một đứa con ba tuổi tìm tới, nói rằng đứa trẻ này kiếp trước chính là con của bọn họ. Hơn nữa, đứa trẻ này còn nói trúng rất nhiều chuyện, là chuyện mà chỉ có người thân thiết mới có thể biết được ấy."
Khi ấy giám sát Lương cũng cảm thấy đây là lừa đảo: "Người thân của cậu ấy nói chắc như định đóng cột rằng đó chắc chắn là con của bon họ, lừa cũng không thể lừa được, hơn nữa nhà bọn họ cũng không giàu có cho lắm, chắc hẳn sẽ không có ai bày mưu tính kế lên nhà bọn họ đâu."
Đây cũng là lần đầu tiên Tô Niệm Tinh được nghe một câu chuyện ảo ma như vậy, cô truy hỏi: "Sau đó thì sao?"
"Không có sau đó." Giám sát Lương nhìn cô: "Cô cảm thấy đây là lừa đảo hay là thật sự có kiếp trước kiếp này." Tô Niệm Tinh cũng chưa từng gặp được người như vậy: "Tôi phải đích thân gặp thì mới biết được, về phần có kiếp trước kiếp này hay không thì tôi cũng không rõ cho lắm”"
Lễ nào trên đời này ngoại trừ một người xuyên việt như cô ra thì còn có người trọng sinh nữa sao?
Nhưng mà đứa trẻ đó cũng nhỏ quá rồi thì phải?
Giám sát Lương bật cười: "Tôi đoán bọn họ sẽ không tới tìm cô xem bói đâu, chỉ đơn giản là bản thân tôi tò mò nên hỏi mà thôi."
Tô Niệm Tinh gật đầu, cũng không để tâm đến chuyện này nữa.
Chớp mắt cái đã qua hai ngày, cô Tân dẫn cô bé nhỏ kia tới tìm Tô Niệm Tỉnh.
Chỉ mới hai ngày không gặp mà đứa trẻ này trông đã thật sự khác biệt so với trong video rồi, cô bé ăn mặc rất tây, trên mặt cũng mang theo nụ cười, tuy rằng vẫn hay ngại ngùng thẹn thùng nhưng ít nhất đã ngẩng đầu lên nhìn người rồi.
Cô Tần kêu cô bé cảm ơn Tô Niệm Tinh.
Cô gái nhỏ ngẩng đầu liếc mắt nhìn cô với vẻ thấp thỏm: "Cảm ơn đại sư."
Giọng nói của cô bé nhẹ nhàng, quả thật rất dễ nghe, Tô Niệm Tinh nắm lấy bàn tay nhỏ của đối phương, lại lấy vài viên kẹo trong quầy thu ngân cho cô bé: "Không có gì.'
Cô Tần không vội rời đi mà lại nói một chuyện khác: "Tâm nửa tháng trước có một người bạn muốn hẹn tôi gặp mặt ở nhà hàng để nhờ tôi xem một bản nhạc của anh ta, nhưng tôi đợi anh ta ở nhà hàng suốt hai tiếng đồng hồ mà anh ta lại không tới. Tôi muốn hỏi đại sư liệu có thể bói ra được anh ta đang ở đâu không? Tôi tìm anh ta có việc gấp lắm." Trước đấy Tô Niệm Tinh đã từng xem bói cho bà ta, người này chắc hẳn là một người bạn bình thường của cô Tần, cho nên cô hỏi: "Người bạn kia của cô có người thân hoặc là người yên không? Như vậy tôi xem bói cho họ sẽ càng chuẩn hơn đấy."
Cô Tần gật đầu: "Có chứ, vậy tôi về nói với bọn họ để họ qua đây tìm cô nhé."
Tô Niệm Tinh gật đầu rồi nhìn theo đối phương rời đi.
Ngày hôm sau, quả nhiên có một người phụ nữ tìm tới đây, mái tóc của bà ta hơi rối bù, trông còn hơi mất tự nhiên, bàn tay vẫn luôn nắm chặt dây túi xách, thấy có nhiều hàng xóm ngồi túm năm tụm ba trong quán ăn như vậy, bà ta lại càng thấp thỏm và bất an hơn, bà ta đi lên hỏi A Trân với vẻ khẩn trương: "Xin hỏi đại sư có ở đây không?”
A Trân gân cổ hét vào bên trong, Tô Niệm Tinh đi ra khỏi bếp: "Cô là?"
"Tôi được cô Tần giới thiệu tới đây, cô ấy nói cô có thể giúp tôi tìm được con trai tôi." Người phụ nữ thoạt nhìn rất tiêu tụy, dưới mắt có quâng thâm: "Con trai tôi đã mất tích rồi, tôi có báo cảnh sát nhưng cảnh sát lại kêu tôi tiếp tục đợi."
"Tại sao vậy?" Chú Minh không biết đã lại gần từ lúc nào.
"Cái thể loại cảnh sát gì vậy? Con đã mất tích rồi mà họ còn kêu bà đợi nữa chứ, vẫn là giám sát Lương tốt hơn."
Tô Niệm Tinh cũng cảm thấy trong chuyện này chắc chắn có vấn đề: "Cảnh sát đã lập án chưa?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận