Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1309: Phiên Ngoại 1

Chương 1309: Phiên Ngoại 1Chương 1309: Phiên Ngoại 1
Năm 1995.
Tô Niệm Tinh vừa bước ra khỏi sân bay thủ đô thì nhận được cuộc điện thoại của Quách Vân Khởi.
Từ sau khi Quách Xương Thắng chết, Quách Vân Khởi không còn đấu đá với nhà họ Quách nữa mà một lòng đầu tư cho sự nghiệp và gia đình. Toàn bộ việc ở Lệ Chi Oa đều giao lại cho vợ xử lý, còn anh ta phụ trách chủ yếu việc đầu tư ở nội địa, cùng hợp tác khai phá với Tô Niệm Tinh.
Lần này Tô Niệm Tinh đến Bắc Kinh cũng là vì Quách Vân Khởi nói tòa nhà cao tâng mà bọn họ hợp tác xây sắp đấu thâu rồi, kêu cô qua bên này trấn ải.
Công ty bất động sản cho chính Tô Niệm Tinh tự thành lập chủ yếu phụ trách xây dựng các hạng mục bất động sản dưới tay cô, chứ rất ít nhận việc ở bên ngoài. Còn công ty bất động sản mà cô với Quách Vân Khởi hợp tác đầu tư chỉ có thể tìm bên thứ ba hợp tác tiếp.
Đương nhiên, kêu cô qua bên này trấn ải chỉ là cách nói ngoài mặt mà thôi, chứ thực ra là muốn cô xem bói, xem bên nhận thầu có vấn đề gì hay không, liệu có xảy ra chuyện không.
Thường thì sau khi đấu thầu, bọn họ phải đặt cọc ba mươi phần trăm, khoản tiên này là cho bên nhận thầu dùng để mua nguyên vật liệu, nếu bên đấu thầu chỉ là cái vỏ rỗng vậy thì ba mươi phần trăm tiền đặt cọc này của bọn họ sẽ mất trắng luôn, rất có khả năng hạng mục sẽ phải dừng lại.
Đừng tưởng Quách Vân Khởi lo bò trắng răng chứ trên thực tế, từ trước khi bất động sản Hải Nam bùng nổ đã có rất nhiều công ty bất động sản đóng cửa cùng một lúc, mấy ông chủ ôm của bỏ chạy đó nhiều không đếm xuể.
Xây tòa nhà nói thế nào cũng phải một đến hai trăm triệu, Quách Vân Khởi yên tâm còn Tô Niệm Tinh lại không thể yên tâm được, cô nhất định phải đến bên này một chuyến.
Cô đến địa điểm chỉ định, Quách Vân Khởi đã đặt trước nhà hàng rồi, biết cô thích món ngon nên còn đặc biệt chuẩn bị sẵn tiệc: "Nghe nói ngày trước là đầu bếp từng nấu ăn cho lãnh đạo lớn, cô nếm thử xem vị thế nào?”
Tô Niệm Tinh nhìn đĩa bày trên bàn rất tinh tế và nhã nhặn, rõ ràng chỉ là một con cá đơn giản nhưng lại có thể ăn ra được vị của thịt cừu, cô cắn một miếng quả, nhìn thì là anh đào nhưng lại cắn ra màu vàng chói lọi, ăn vào miệng hóa ra lại là gạch cua, chỉ riêng một món ăn này đã bằng tiền lương một tháng của một công nhân rồi, xa hoa không còn chỗ nào để tả.
"Ngon đấy!"
Quách Vân Khởi cười bảo: "Nào, thích thì ăn nhiều hơn đi."
Tô Niệm Tinh xua tay từ chối: "Đang bầu, không thể ăn thứ này nhiều được."
Quách Vân Khởi sững sờ, theo bản năng nhìn xuống bụng cô rồi lập tức chúc mừng: "Các cô kết hôn đã hơn một năm rồi, sớm nên sinh con mới đúng."
Tô Niệm Tinh bật cười: "Công việc bận quá mà, chúng tôi không cố tình tránh thai đâu, cứ để thả thôi."
Đang nói chuyện thì điện thoại của cô vang lên, là giám sát Lương gọi tới, cô ra hiệu cho Quách Vân Khởi rồi ra ngoài nghe điện.
Sau khi vòng về, Tô Niệm Tinh có hơi xấu hổ: "Anh ăn trước đi nhé, không cần đợi tôi đâu." "Không sao, tôi cũng không đói cho lắm." Quách Vân Khởi hỏi cô: "Có phải giám sát Lương không yên tâm về cô không?”
"Có hơi, anh ấy căng thẳng quá, tôi còn đang nghi ngờ không biết anh ấy quan tâm mình hay quan tâm đứa nhỏ đây? Trước đây anh ấy cũng không khẩn trương như vậy." Tô Niệm Tinh cảm thấy có khả năng sau khi mang thai, Estrongen trong cơ thể quá nhiều dẫn đến việc bắt đầu nghi thần nghi quỷ.
Quách Vân Khởi bật cười ha ha: "Thì điều đó chứng minh là anh ấy rất có trách nhiệm, lúc cô còn chưa mang thai chỉ quan tâm đến một mình cô thôi, bây giờ có thêm một người nữa chính là hai người rồi, phải quan tâm gấp đôi chứ.
Cô gả được cho một người đàn ông tốt đấy, hồi trước khi Hạm Ninh mang thai tôi cũng rất căng thẳng, chỉ sợ cô ấy xảy ra chuyện thôi."
Nhắc đến kinh nghiệm nuôi dạy con cái là trên gương mặt của anh ta không che giấu được ý cười, con trai lớn lên giống Hạm Ninh, vừa ưa nhìn vừa lanh trí, cả đời này của anh ta cũng coi như viên mãn rồi.
Tô Niệm Tinh cũng bật cười theo, hỏi anh ta vê chuyện của con trẻ.
Hơn bốn mươi tuổi, Quách Vân Khởi mới có đứa con của mình nên hiển nhiên sẽ rất cẩn thận và lo lắng rồi, bình thường lúc không làm việc, anh ta sẽ ở nhà chơi với con. Câu đầu tiên mà đứa bé gọi được cũng là "ba ba”, ít nhiều gì thì chuyện đó cũng làm anh ta thấy tự hào.
Hai người nói chuyện về đứa bé một lúc rôi Quách Vân Khởi mới nhắc đến chuyện công việc.
Bạn cần đăng nhập để bình luận