Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 131: Gặp Phải Biến Thái

Chương 131: Gặp Phải Biến TháiChương 131: Gặp Phải Biến Thái
"Cô có thể bói ra được bao nhiêu thì hay bấy nhiêu." Chị Trần vất vả lắm mới hào phóng một phen nên hiển nhiên muốn khoản tiền này phải vượt xa giá trị của nó rồi.
Tô Niệm Tinh gật đầu: "Tôi sẽ cố hết sức, nhưng chưa chắc đã có thể nhìn ra được anh ta có con hay không, nhưng nếu anh ta có bí mật, tôi nhất định phải bói ra được. Còn nếu không bói ra được, tôi sẽ trả lại tiền cho chị."
Có câu nói này của cô rồi, chị Trần cũng thấy yên tâm.
Cô ta gọi điện cho em họ, ý bảo rằng mình đã tìm được một vị đại sư giúp xem ngày tháng kết hôn cho cô ta.
Kết hôn là chuyện lớn, ai lại không muốn chọn ngày lành tháng tốt chứ, em họ cũng nhanh chóng đồng ý ngay. ...
Chiều ngày hôm sau, kết thúc công việc trong tay xong, chị Trần và Tô Niệm Tinh cùng nhau tới một quán cơm dùng bữa.
Quán cơm này do Tiểu Nhân với Trương Hồng Thắng chọn.
Đến nơi, chị Trân suýt chút nữa thì tưởng đối phương báo nhầm địa chỉ, chỉ với cách trang trí và bộ dáng của nhân viên đón tiếp khách đã cảm thấy một bữa cơm này không đến vài trăm đồng thì thật có lỗi với nó.
Tô Niệm Tinh biết gia cảnh của chị Trần bình thường, không muốn chiếm lời của đối phương: "Hay là đến quán khác đi? Tôi cảm thấy quán bên cạnh cũng không tồi."
Cô thuận tay chỉ vào một Cha chaan teng ở phía đối diện, nhìn cách trang trí và cấp bậc cùng lắm cũng chỉ hai trăm đô la Hồng Kông. Chị Trần lấy địa chỉ ra, xác nhận không sai bèn thở dài một tiếng: "Vào trong thôi."
Tô Niệm Tinh chỉ đành đi theo chị ta vào bên trong.
Chàng trai lớn lên đẹp mắt đi ở đằng trước dẫn đường cho bọn họ, Tiểu Nhân và Trương Hồng Thắng đã tới trước, nhưng vẫn chưa gọi món.
Phục vụ bàn đi tới đưa thực đơn, Trương Hồng Thắng đang cầm thực đơn, nhiều lần xác nhận với chị Trần: "Tiểu Nhân nói bữa này là chị mời?"
Chị Trần chỉ cảm thấy mất mặt, đối phương cũng không còn nhỏ tuổi nữa, trong tay chắc hẳn cũng góp được không ít tiền đi?
Có đến mức keo kiệt như vậy không?
Nhưng cô ta cũng không so đo mấy chuyện này với anh ta, là cô ta mời bọn họ vậy hiển nhiên sẽ do cô ta thanh toán rồi.
Cho nên cô ta gật đầu: "Muốn ăn gì thì cứ việc chọn."
Trương Hồng Thắng ngoài miệng nói "thật ngại quá" nhưng lúc chọn món, những người khác đều chỉ chọn một món còn anh ta thì lại chuyên môn chọn món đắt, hơn nữa một mình anh ta gọi đến tận ba món.
Sau khi gọi xong, anh ta mới giải thích: "Bây giờ Tiểu Nhân đang tuổi ăn tuổi lớn, phải ăn nhiều một chút."
Tiểu Nhân dùng hai tay ôm má với vẻ mặt ngọt ngào.
Trong lòng chị Trần mỉa mai, trước đấy Tiểu Nhân mới than thở với chị ta rằng mình muốn giảm cân, sao có khả năng đột nhiên lại ăn nhiều như vậy được.
Bản thân người đàn ông này muốn ăn lại còn đổ trách nhiệm lên đầu Tiểu Nhân nữa chứ. Tô Niệm Tinh thấy chị Trần tiếc của đến mức hai bàn tay run lên, cũng lặng lẽ thông cảm cho đối phương ba giây.
Lực chú ý của Tiểu Nhân lại không nằm ở phương diện ăn uống mà nhìn về phía Tô Niệm Tinh: "Chị họ, không phải chị nói dẫn đại sư đoán mệnh tới hay sao? Sao vẫn chưa tới? Lại còn dẫn đồng nghiệp tới đây nữa."
Cô ta quan sát Tô Niệm Tinh, dường như đang nói "lẽ nào vị này chính là đại sư mà chị nói sao?”
Chị Nhân đã tốn tiền rồi, vẫn muốn cho khoản tiền này được tiêu xứng đáng, cô ta không đắn đo chuyện tiền nong nữa mà chủ động giới thiệu với hai người: "Trước đó ở công ty quên giới thiệu với hai đứa, Tô Niệm Tinh là đại sư đoán mệnh được ông chủ của bọn chị đặc biệt mời về, cô ấy không cần làm việc, chỉ cần xem bói cho ông chủ là được, hơn nữa, cô ấy xem bói còn thu thêm phí ngoài."
Lời này vừa nói ra khiến hai người trước mặt đều bắt đầu ngưỡng mộ.
Có ai không phải liều đến chết đi sống lại để kiếm ba, bốn nghìn đồng tiền lương kia. Nhưng cô thì hay rồi, không cần làm việc mà vẫn có thể nhận tiền lương. Xem bói lại còn thu thêm phụ phí, loại chuyện này tốt này có thắp đèn lồng cũng khó tìm được.
Tiểu Nhân còn chưa mở miệng thì Trương Hồng Thắng đã gấp thực đơn lại, đôi mắt nhìn về phía Tô Niệm Tinh phát ra tia sáng nóng rực: "Vậy cô có thể xem cho chúng tôi một quẻ được không? Xem tôi phải làm gì mới có thể phát tài."
Hành động này cũng vừa vặn đúng ý của Tô Niệm Tinh: "Được thôi."
Trương Hồng Thắng truy hỏi: "Cô bói một quẻ bao nhiêu tiên?"
Bạn cần đăng nhập để bình luận