Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 1127: Tôi Là Cảnh Sát, Xin Phép Trưng Dụng Xe Của Anh

Chương 1127: Tôi Là Cảnh Sát, Xin Phép Trưng Dụng Xe Của AnhChương 1127: Tôi Là Cảnh Sát, Xin Phép Trưng Dụng Xe Của Anh
Đây chính là minh chứng của thời đại, cô ra hiệu cho những người khác đứng sang một bên, còn mình thì chụp những người đi đường đang tan làm này lại làm kỷ niệm.
Cô buông tay giám sát Lương ra rồi đứng ở lan can ngăn đường xe chạy và vỉa hè để chụp lại cảnh này, đường dành cho người đi bộ rất hẹp và chật chội, không phải tất cả mọi người đều có xe đẹp mà phần lớn đều đi bộ. Bọn họ đông người như thế nếu đứng dàn hàng chắc chắn sẽ làm tắc đường cho nên chỉ có thể đứng theo hàng dọc.
Giám sát Lương thấy cô giẫãm lên lan can, sợ cô ngã xuống đường nên chỉ có thể đỡ eo cô: "Chụp xong chưa?"
Cô ngược dòng người để chụp ảnh bọn họ, sau khi chụp được vài tấm mới quay đầu lại, đang định nắm lấy tay của giám sát Lương để leo xuống thì tay đột nhiên trống không, một chiếc xe đạp lướt ngang qua bên cạnh cô, ngay một giây sau đó, giám sát Lương đã vượt qua lan can chặn trước mặt người đàn ông kia rồi la lên: "Ăn trộm! Tôi là cảnh sát! Anh mau đứng lại cho tôi!"
Tô Niệm Tinh sững sờ, chỉ thấy tay mình trống huơ trống hoác, cái máy ảnh của cô bị cướp mất rồi.
Giám sát Lương vội vàng đuổi theo đối phương không ngừng, anh thuận tay chặn một người đàn ông đang đạp xe đạp kia lại, giơ thẻ công tác ra cho anh ta xem: "Tôi là cảnh sát, xin phép trưng dụng xe của anh!"
Không đợi người đàn ông phản ứng, anh đã cướp mất chiếc xe đạp của đối phương rồi nhảy lên xe, đạp nhanh đi, chỉ chớp mắt cái đã biến mất không còn thấy bóng dáng đâu.
Chiếc xe đạp trong tay người đàn ông bị cướp khiến anh ta tức đến mức đuổi theo đằng sau la to: "Ê, xe đạp của tôi mài Thổ phỉI Ăn cướp! Anh cướp xe của tôi làm gì hả?"
Anh ta tức đến giậm chân, vội vàng đuổi theo phía sau giám sát Lương, anh ta ra sức chạy như đồn hết toàn bộ sức lực của mình vào nhưng có khả năng anh ta là một văn chức cho nên thể lực không ổn, chỉ chạy có một đoạn đã thở hổn hển như cá mắc cạn.
Đang là giờ tan làm, có đến mấy khúc cua trên đường nữa, bóng người cũng đã biến mất tăm, người đàn ông không thể đuổi kịp nên ngồi bệt mông xuống đất bật khóc tức tưởi: "Ông trời ơi, giữa đường giữa xá lại cướp xe đạp của tôi, thế này còn thiên lý nữa không?”
Xung quanh nhanh chóng có một đám người vây quanh xem náo nhiệt, bọn họ nháo nhào đưa ra ý kiến cho anh ta.
"Đi báo cảnh sát đi."
"Bây giờ bọn trộm cắp nó nhanh tay lắm đấy nhé, anh phải cẩn thận vào!"
"Trước đây có nghe nói đến trộm mũ, trộm ví tiên rồi, nhưng đây là lần đầu tiên nghe nói đến trộm xe đạp đấy!"
Tô Niệm Tinh vuốt trán: "Anh ấy nghĩ mình vẫn còn đang làm cảnh sát ở Hương Giang có thể tùy tiện trưng dụng xe đạp của người dân sao, đúng là được lắm đấy!"
Cô chen ra khỏi đám đông rồi móc ví tiền ra: "Người đàn ông đó là bạn trai tôi, chiếc xe đạp kia của anh bao nhiêu tiền, tôi mua lại."
Người đàn ông đảo tròng mắt rồi giơ hai ngón tay lên: "Hai trăm!" Tô Niệm Tinh vừa mới đi ngang qua một điểm bán xe đạp xong nên cũng biết giá, chẳng qua cô cũng không nói gì mà lấy hai tờ tiền mặt ra đang định đưa cho đối phương.
Nhưng Đại Đao lại không nhịn được mà nói: "Bây giờ một chiếc xe đạp mới toanh mới có một trăm năm mươi đồng thôi mà anh đòi tận hai trăm, anh đúng là xấu bụng quá rồi đấy."
Người đàn ông đỏ mặt: "Tôi... anh ta cướp xe của tôi, tôi còn ngã một cái đây này!"
Tô Niệm Tinh cúi đầu liếc mắt nhìn, thấy đúng là mắt cá chân có bị thương nên mới phất tay với Đại Đao: "Thôi bỏ đi, chuyện này đúng là bạn trai tôi làm không đúng thật, phần tiền còn dư coi như là phí thiệt hại tinh thân và tiền thuốc men cho anh nhé."
Người đàn ông nhận lấy tiền rồi đứng dậy khỏi mặt đất, phủi bụi trên người rồi vui vẻ rời đi.
Tô Niệm Tinh ngoảnh đầu nhìn về phía trước, chỉ thấy biển người tấp nập, giám sát Lương đã chạy đi đâu rồi không biết?
Cô dẫn các vệ sĩ men theo con đường đi thẳng về phía trước, không lâu sau thì trông thấy giám sát Lương đứng ở bên đường. Hai chiếc xe đạp dựng chung lại với nhau, có một viên cảnh sát đang ở bên cạnh giúp đỡ, còn đánh vào đầu tên trộm vặt kia một cái: "Anh thành thật một chút vào cho tôi."
Đám người Tô Niệm Tinh đi qua đó.
Giám sát Lương trông thấy cô mới vẫy chiếc máy ảnh trong tay: "Tìm được rồi."
Tô Niệm Tinh hừ một tiếng với anh: "Anh thật sự cho rằng chỗ này là Hương Giang sao, vừa rồi anh giằng xe của người đi đường chính là ăn cướp đấy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận