Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 996: Cháu Rất Nghiêm Túc Với An Bác

Chương 996: Cháu Rất Nghiêm Túc Với An BácChương 996: Cháu Rất Nghiêm Túc Với An Bác
Tô Niệm Tinh gãi đầu với vẻ lúng túng: "Cháu vẫn chưa nghĩ tới ạ. Bây giờ An Bác đang trong giai đoạn khảo sát tổng giám sát, đợi anh ấy chính thức lên làm tổng giám sát, công việc sẽ càng ngày càng bận, cháu không muốn quấy rây anh ấy."
Ngược lại, Tô Ngọc Bạch cũng không làm khó cô: "Tự các cháu quyết định là được, ông chỉ thuận miệng hỏi vậy thôi."
Tô Niệm Tinh cũng không cảm thấy ông ta chỉ thuận miệng nói, không phải ông ngoại đang lo lắng sau khi cô thành công rồi sẽ qua cầu rút ván hay sao?
Cô lập tức bảo: "Cháu rất nghiêm túc với An Bác."
Tô Ngọc Bạch vỗ vào lòng bàn tay cô: "Ông biết cháu là một đứa trẻ có ý chí kiên đường, chắc chắn là tại An Bác rồi, tính của đứa trẻ này hơi chậm, làm việc gì cũng phải lên kế hoạch từ trước, nó không vội, ngược lại những người đứng bên quan sát lại gấp đến vò đầu bứt tai."
Tô Niệm Tinh phì cười thành tiếng: "Ông ngoại thật sự hiểu anh ấy quá."
Nói chuyện với Tô Ngọc Bạch vài câu xong, cô lại đưa sách mà mình mang tới cho ông ta rồi mới cùng Đại Đao bắt tắc xi trở vê.
Lúc đi ngang qua hiệu sách còn trông thấy ông chủ hiệu sách đang khoe khoang với mọi người: "Sách mà Tô thần toán đích thân viết, học được rồi bạn cũng có thể làm thần toán."
Vốn dĩ người đi đường chỉ đi ngang qua đường Paterson thôi, nhưng nghe thấy cái tên Tô thân toán này xong là hai mắt lập tức sáng ngời, quay đầu lại mua một quyển. Tô Niệm Tỉnh trợn tròn mắt há hốc mồm, rất lâu sau mới thì thâm: "Không phải mấy người này đều cho rằng bói toán rất dễ đấy chứ?"
Đại Đao bật cười: "Một quyển sách cũng không đắt, nếu như có thể trở thành thần toán thì bọn họ có thể tham gia cuộc thi và cũng có thể làm quán quân, lấy được một nghìn vạn đô la Hồng Kông. Thế này còn dễ hơn đi mua phiếu ấy chứ!"
Tô Niệm Tinh rất khó tin, làm sao có khả năng còn dễ hơn mua phiếu được?
Lúc đang nghĩ như vậy thì con đường trước mặt bị chặn, rất nhiều người đang vây quanh cửa phòng bán vé để đợi đổi thưởng.
Thím Minh là bà chủ đứng ở cửa giải thích: "Trận chung kết vẫn chưa phát sóng nữa mà, đợi ban tổ chức tuyên bố quán quân của trận chung kết là Tô Niệm Tinh thì tôi sẽ đổi thưởng cho mọi người. Tôi chỉ là đại lý, tiền còn chưa đưa cho tôi thì tôi cũng không có cách nào đổi thưởng cho mọi người đâu, mong mọi người hiểu cho."
Chú Minh thấy vợ gào sắp khàn cả cô cũng vội vàng chạy qua đó giúp.
Có người lại không chịu: "Đã có quán quân rồi đây thây, còn tổ chức tổng chung kết nữa sao?"
"Có chứ, Tô thần toán đã đích thân nói với tôi là tổ chương trình sẽ không hủy bỏ trận tổng chung kết."
Có người bắt đầu sốt ruột: "Nhưng mà đã có quán quân rồi tại sao còn phải thi tổng chung kết nữa? Lẽ nào lần này bọn họ vẫn muốn thi tiếp nữa à?"
"Thế này không công bằng. Trước đó đã nói vòng ba được một trăm điểm thì làm sao có thể thay đổi được chứ?"
Đáng thương cho chú Minh không phải người của ban tổ chức nhưng để trấn an mấy con người này mà ông ta chỉ có thể khuyên bọn họ về nhà đợi thêm mấy ngày nữa: "Chắc chắn sẽ đổi thưởng cho mọi người mà."
Đợi chú Minh xua đám người mê xổ số này đi thì con đường mới dần thông thoáng hơn.
Tô Niệm Tinh đi vào quán ăn, các hàng xóm cũng đao thảo luận về chuyện tổng chung kết.
"Vẫn phát trực tiếp như thường, nhưng rốt cuộc là thi cái gì vậy?"
"Có phải trực tiếp tuyên bố quán quân luôn không nhỉ, sau đó thì kết thúc chương trình luôn?”
"Không có khả năng đâu!" Thím An lập tức phủ nhận: "Trước đó đã tiêu nhiều tiền như thế, cuối cùng lại kết thúc chỉ với một câu? Thế thì tổ chương trình lỗ nặng à."
Chú Minh không nhịn được mà cảm thán: "Nói không chừng làn này lại kêu các khách mời lên tiên đoán tiếp quá, lần này không giới hạn thời gian mà cho tiên đoán trong mấy năm."
Bạn cần đăng nhập để bình luận