Thập Niên 90 Ta Ở Hương Giang Xem Quẻ

Chương 505: Xin Hỏi Ông Chủ Của Các Anh Ở Đâu

Chương 505: Xin Hỏi Ông Chủ Của Các Anh Ở ĐâuChương 505: Xin Hỏi Ông Chủ Của Các Anh Ở Đâu
Vị ngọt, không hợp với khẩu vị của người phương bắc, trước kia Tô Niệm Tinh từng ăn một lần, sau này không ăn nữa. Lần này ăn tiếp vẫn thấy ngọt, cô kìm nén cảm giác khó chịu ăn hết một chiếc bánh dứa, sau đó nốc một ly trà sữa to, lúc này mới cảm thấy cổ họng của mình thoải mái hơn một chút.
Thấy cô ăn bánh dứa mà không có việc gì, hơn nữa tin vào bản lĩnh xem bói của cô, đám hàng xóm láng giềng thi nhau ùa tới mua bánh dứa: "Tôi lấy ba cái."
"Tôi lấy năm cái! Đã nhiều ngày rồi chưa ăn bánh."
"Tôi cũng thế! Thằng con tôi suốt ngày đòi ăn bánh dứa."
So với bánh bao, rõ ràng là bánh dứa ngọt ngào càng phù hợp với khẩu vị của bọn trẻ con. Không lâu sau, trước cửa cửa hàng bánh bao Vua Trà Sữa đã bị thực khách vây kín.
Tô Niệm Tinh công thành lui thân, bắt một chiếc taxi chạy đến nhà khách bị ma quỷ lộng hành. ...
"Chúng ta vào nhà khách này nhé? Giá cả rất rẻ, ba giờ mới có 48 đồng."
Tô Niệm Tinh vừa xuống xe ở Lan Quế Phường thì thấy có một cặp tình nhân đẳng trước tay trong tay đứng trước một nhà khách, thảo luận xem nên vào nhà khách nào.
Nơi này có rất nhiêu quán xá, bên dưới toàn là những cửa hiệu như cửa hàng bánh bao, môi giới bất động sản vân vân... Trên lầu thì mở khách sạn, biển quảng cáo rất to thu hút sự chú ý của mọi người, trên biển là hình trái tim màu hồng mờ ám, thể hiện rõ bầu không khí tình sắc.
"Không được, nghe đồn khách sạn này có ma, em không muốn bị ma nhập vào người đâu." Người đẹp kéo tay bạn trai khăng khăng đòi tránh xa nơi này, tiến về phía trước.
Tô Niệm Tinh rẽ vào tòa nhà, có rất nhiều người vây kín lối vào đòi người quản lý cho một lời giải thích.
"Khi nào mới bắt được ma thế? Gần đây không cho thuê được một phòng nào cả."
"Xin chờ một chút, ông chủ của chúng tôi đã mời pháp sư, không lâu sau sẽ đến đây làm phép, quỷ quái sẽ không có chỗ nương thân, mọi người đừng lo lắng."
"Thế thì tốt."
Tô Niệm Tinh khẽ ho một tiếng: "Xin hỏi ông chủ của các anh ở đâu?”
Nghe thấy có âm thanh, mọi người quay đầu lại, chẳng mấy chốc đã có người nhận ra Tô Niệm Tinh. Cô chuyên môn trang điểm, mặc trang phục lúc ghi hình chương trình, mọi người lập tức vây quanh cô: "Đại sư, cô đã đến rồi! Cô mau làm phép đi!"
"Đúng đấy đúng đấy, nếu đêm nào cũng để ma quỷ lộng hành thì tôi cũng không dám ở đây đâu."
"Tôi là người môi giới bất động sản, gần đây có rất nhiêu phòng bỏ trống không tìm được khách thuê.”
Mọi người bảy mồm tám lưỡi khiến Tô Niệm Tinh nhức đầu. Cô ra hiệu cho dân chúng cứ nói từ từ, chờ mọi người nói xong, cô mới nhìn về phía người quản lý: "Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Vì sao lại có ma? Có ai thấy ma chưa?"
Người dân đều lắc đầu: "Chúng tôi chưa từng thấy bao giờ, nhưng bác Trường nhận được cuộc gọi ma.” Người quản lý gật đầu: "Đúng, một cuộc gọi ma. Nửa đêm tôi nghe điện thoại, ba tiếng tút vang lên rồi có người nhấc máy, một người phụ nữ cứ luôn miệng kêu 'cứu mạng, tôi hỏi cô ta là ai, cô ta nói mình tên là Apple, bị khách hàng của mình giết."
"Apple là ai? Mọi người có biết không?"
Người dân đều trợn trắng mắt, vẻ mặt tràn ngập khinh thường.
Người quản lý giải thích: "Tòa nhà của chúng tôi từ tâng mười đến tầng mười hai là khách sạn, cho thuê phòng theo giờ, có rất nhiều người đẹp sẽ dẫn đàn ông đến đây... Apple là gái điếm, cô ta thường xuyên dẫn khách đến đây. Mấy hôm trước cô ta cũng từng dẫn khách đến đây, nhưng lúc rời đi lại không có ai thấy cô ta."
Dân chúng đồng loạt thay đổi sắc mặt: "Chắc là cô ta lại đi quyến rũ đàn ông đấy. Loại đàn bà hồ ly tinh đó thì sao chịu ngồi yên một chỗ."
Tô Niệm Tinh ra hiệu cho mọi người đừng ngắt lời: "Mọi người đã báo cảnh sát chưa?"
Người quản lý gật đầu: "Báo rồi, nhưng cảnh sát đã kiểm tra điện thoại, không có ai gọi điện tới."
Người môi giới bất động sản thần bí sáp lại gân: "Kỳ lạ chính là ở điểm này. Apple mất tích, người nhà của cô ta cũng đang tìm kiếm cô ta, mà cảnh sát đã điều tra người đàn ông từng đi cùng cô ta đến đây, giấy chứng nhận là giả."
Tô Niệm Tinh đi đến cửa cầu thang, rướn cổ nhìn thoáng qua bên trong, sau đó chỉ vào camera theo dõi trong góc: "Thứ kia không quay được bóng dáng Apple hả?"
"Nó bị hỏng từ lâu rồi." Gương mặt già nua của người quản lý toàn là nếp nhăn, ông ta thở dài thật sâu: "Trước kia tôi đã báo cáo một lần, nhưng ông chủ không nỡ chỉ tiền mua cái mới, tôi cũng không còn cách nào khác. Chỉ dựa vào đôi mắt của tôi thì sao quan sát được hết mọi người."
Tô Niệm Tinh nghĩ mãi không rõ là nguyên nhân gì. Người quản lý ra dấu cho Tô Niệm Tinh trực tiếp đi thang máy lên tâng mười, ông chủ đang chờ cô ở đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận